Gió nhẹ nhàng thổi vào từ khung cửa sổ.
Tóc mái đen trước trán của Sở Đàn Tinh hơi bay lên, để lộ gương mặt anh tuấn rõ ràng, đôi mắt một mí lạnh lùng ấy giờ lại thấp thoáng ý cười.
Nào có chút gì gọi là ốm yếu nữa.
"Thích tôi không?"
Giọng nói lành lạnh của Sở Đàn Tinh mang theo một chút ý cười nhẹ nhàng.
Gương mặt nhỏ nhắn của Ryan đỏ bừng nóng ran, cậu khẽ ừm một tiếng.
Cậu có chút sợ hãi.
Sợ Đàn Tinh sẽ nói, từ nay không chơi với cậu nữa.
Cũng không làm bạn cùng phòng tốt nhất trên thế giới nữa, không phát ra tin tức tố tuyết tùng dễ chịu mỗi khi cậu đến kỳ ph*t t*nh, cũng không liều lĩnh bảo vệ cậu khi gặp nguy hiểm, cùng cậu xuống ngục giam chịu khổ nữa.
Cậu nghĩ, cậu đúng là thích Đàn Tinh rồi.
Tâm tư Ryan được nuôi dưỡng đơn thuần, đôi mắt xanh ngấn nước bước lên một bước.
Nhẹ giọng nói, "Không phải không thích Đàn Tinh, cũng không phải cố ý trốn tránh Đàn Tinh."
"Tôi chỉ là sợ....."
Sở Đàn Tinh không thể bước tới, cậu ta chỉ có thể đưa tay ra.
Nhẹ giọng hỏi, "Sợ cái gì?"
Ryan đứng bên cạnh cậu ta, cúi đầu nhìn cổ tay cậu ta đang buông thõng, đôi mắt xanh lục vì nước mắt dâng lên mà trở nên hơi mờ nhòe.
"Sợ cậu thấy tôi sẽ......không vui."
Bởi vì cậu, Đàn Tinh lúc ở trong ngục giam đã bị đánh gãy chân.
Đối với một người kiêu ngạo như Đàn Tinh, chuyện đó chẳng khác gì phá vỡ lòng tự tôn của cậu ấy.
Từ nhỏ đã là thiên chi kiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645755/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.