Tạ Thần dường như đã chờ đợi từ lâu.
Thân ảnh bạch kim cao lớn thẳng tắp, dừng lại ở cửa khoang chiến hạm đế quốc, từ xa nhìn về phía chàng trai trong đại sứ quán.
"Chỉ huy Thời, đang tìm tôi sao?"
Giữa ánh nhìn cúi đầu thần phục của toàn bộ quân đội, hắn bước từng bước thong thả tiến về phía Thời Tễ.
"Tôi đến rồi."
Nữ quan Sharon: "........"
Nàng đi theo sau lão hoàng đế, thật sự rất muốn giẫm cho hắn một phát.
Lại bắt đầu giả vờ rồi.
Ánh mắt Lowell đầy tôn kính, nghiêng đầu nhìn Thời Tễ, mỉm cười dịu dàng đầy u ám, "Không ngờ đúng không? Chỉ huy Thời."
Mặc dù lý do bệ hạ đích thân đến khiến y ghen đến phát điên.
Nhưng so với điều đó—
Y càng thích nhìn Thời Tễ lúng túng.
Thời Tễ chỉ bình thản liếc y một cái, sau đó trước tiên ổn định Alpha tóc bạc bên cạnh mình.
"Từ giờ trở đi, không được vượt quá vị trí của tôi."
Tạ Chước vừa nhìn thấy hoàng đế liền muốn động tay: "........"
Đã bị giữ chặt ngay động mạch chủ.
Thiếu niên tóc bạc ngông nghênh không đồng ý, nhưng cũng không phản bác, chỉ hơi rũ mắt, thấp giọng nói, "Em đánh thắng được hắn, chiều hôm qua em còn đánh hắn một trận."
Cậu cũng không biết hành động này có khiến chỉ huy tức giận không.
Nhưng trong tình huống nguy cấp hôm nay, chắc là sẽ không bị mắng....
Mái tóc bạc rối nhẹ hơi vểnh bị đầu ngón tay xoa nhẹ một cái.
"Ừ, lợi hại lắm."
Thời Tễ nhẹ giọng khen một câu, rồi lạnh nhạt nói, "Nhưng chuyện hôm nay không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645741/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.