Bồ công anh bay đầy trời.
Năng lực chữa lành mà 'Hòa Bình' mang đến khiến tất cả mọi người đều an tĩnh trở lại, bao gồm cả Tạ Chước đang trong cơn giận dữ.
Cậu lại cảm thấy một sự tĩnh lặng chưa từng có.
Ánh mắt Tạ Thần sâu thẳm trầm ngâm, trầm giọng nói với hiệu trưởng Hertz, "Không ngờ ngươi lại sở hữu một năng lực vượt khỏi lẽ thường như vậy."
Nếu như ông tiết lộ sớm hơn, chẳng phải hắn đã có thể lợi dụng rồi sao.
"Nếu ngươi nguyện ý vì ta mà dùng sức, ta nguyện thay ngươi cầu tình với các trưởng lão, tha cho đứa con phản đồ của ngươi....."
Hiệu trưởng Hertz bình thản giơ tay ngăn lại.
Sau đó quay sang nhìn tiểu Omega nước mắt lưng tròng, mỉm cười hỏi, "Ryan, con có nguyện ý..... tạm thời chịu uất ức một chút không?"
Ryan khựng lại, nước mắt trong hốc mắt rơi xuống.
Cậu gật đầu, "Nguyện ý."
Cậu nguyện ý bị bắt vào ngục giam, cậu không muốn mọi người phải vì mình mà trả giá.
Tiểu khiên là để bảo vệ mọi người, không nên để mọi người che chở phía sau.
Chuyện này suy cho cùng, là lỗi của cậu.
"Con nguyện ý."
Lông mày Thời Tễ khẽ động.
Không biết từ khi nào, anh đã sớm đưa những bạn nhỏ này vào hàng ngũ của mình, là sự tồn tại giống như Cố Mộ Chi.
Anh không thể chấp nhận mất đi lần thứ hai.
"Anh trai." Tạ Chước nắm lấy cổ tay anh, "Nghe theo hiệu trưởng đi."
Hiệu trưởng Hertz mỉm cười, dịu dàng xoa đầu Ryan, "Đứa trẻ ngoan."
"Người...." Ryan những ngày này vẫn luôn cẩn thận dè dặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645742/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.