Sở Đàn Tinh từ trên cao đưa tay xuống, kéo thiếu niên tóc bạc dưới đất đứng dậy.
"Đáng đời."
Giọng cậu ta lạnh lùng không nể nang chút nào.
Tạ Chước vung tay ý bảo không cần, tự mình lười biếng chống tay đứng dậy từ trên đất, "Tôi còn cần anh kéo sao?"
Sở Đàn Tinh: "?"
Sao cậu không đi chết luôn đi.
"Tôi tốt xấu gì cũng là một Alpha." Tạ Chước phủi phủi cỏ trên bộ đồ tác chiến, nghiêng đầu nhìn về phía vị chỉ huy cách đó không xa.
Ánh sáng lạnh từ bản đồ trên màn hình chiếu lên mặt anh, một lớp mỏng manh, sườn mặt nghiêng trắng như sứ, đẹp như ngọc.
Nhìn mà trong lòng ngứa ngáy.
Giả vờ yếu đuối trước bé cưng mèo nhỏ nhà mình vậy là đủ rồi.
Tạ Hỏa Chước cậu vẫn là người rất kiêu ngạo.
Sở Đàn Tinh cười khẩy, "Không nhìn ra. Vừa rồi còn quỳ dưới đất thiếu chút nữa là vẫy đuôi với chỉ huy rồi."
Sở Đàn Tinh trước nay vốn là người ít nói, nhưng mỗi câu đều là chí mạng.
Chỉ tiếc với Tạ Chước thì vô dụng, Alpha tóc bạc nhàn nhã nghiêng đầu, khóe môi treo nụ cười lười biếng.
"Anh thì biết gì chứ? Tại sao chỉ huy không cho người khác quỳ, mà lại để tôi quỳ."
"?"
Tạ Chước nghiêm túc, "Chứng tỏ anh ấy yêu tôi chết đi được."
Sở Đàn Tinh: "......"
Không còn lời nào để nói.
Không cần cố gắng giảng đạo lý với kẻ yêu đương mù quáng.
Một Alpha bị Omega áp chế đến mức quỳ dưới đất, lại còn quỳ đến sướng.
Cách đó không xa, đôi mắt dài lạnh lùng của Thời Tễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645711/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.