Ăn Cơm Không Xếp Hàng có vận may rất tốt.
Giữa khu rừng nơi các đội tản mác khắp nơi, bốn người bọn họ lại tụ họp đầy đủ cùng một chỗ.
Lý do đơn giản, một đám ham ăn.
Khi thông báo được phát ra, tất cả bọn họ đều đang treo lủng lẳng trên cùng một cái cây ăn quả mọng.
"......"
"Má ơi, chó ngáp phải ruồi à?"
Lục Dao phấn khích cắn một miếng quả mọng, quay sang hối lộ đội trưởng Lôi Đình, "Đội trưởng Lôi, anh đã bị đội bọn tôi bao vây rồi, có muốn phản bội sang đội bọn tôi luôn không?"
Đội trưởng Lôi Đình: "Không."
Anh ta cũng không ngờ mình chỉ ra ngoài hái quả mọng cho mấy đứa nhóc và ông bố già trong đội.
Chớp mắt một cái mà nhà đã bị trộm rồi.
"Mấy người các cậu thắng thì liên quan gì đến tôi?" Đội trưởng Lôi Đình tỉnh táo hỏi.
Nếu Ăn Cơm Không Xếp Hàng thắng, thì có liên quan gì đến đội trưởng Lôi Đình anh ta chứ.
Lục Dao liền miệng nói, "Nhân viên ngoài biên chế đó, tôi sẽ thêm tên anh vào sau tên tôi, cứ ghi là người nhà đi."
Đội trưởng Lôi Đình cau mày: "Cậu tính là người nhà kiểu gì?"
Lục thiếu nhe răng cười: "Tôi là ba anh."
Giây tiếp theo cậu bị đội trưởng Lôi Đình đá văng khỏi cây.
"Ây da má ơi — Tạ Hỏa Chước, sao cậu cũng xuống đây rồi, đợi đã, cậu đi đâu vậy?"
Đội trưởng Lôi Đình không định phản bội, nhưng cũng không định rời đi.
Giờ đây rừng rậm đầy rẫy nguy hiểm, anh ta không tìm được điểm tập kết sẽ rất nguy hiểm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645710/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.