Thời Tễ cúi mắt, thản nhiên liếc nhìn cậu.
Chó con lông bạc ngồi xổm trước mặt anh, mái tóc bạc rối bời không tuân theo quy củ, chiếc kính bảo hộ màu hồng chóe cũng không ép xuống nổi cọng tóc ngốc kia.
Nhìn vẻ ngọt ngào này thấy không thông minh cho lắm.
"Hiểu rồi."
Tạ Chước còn cố ý ghi nhớ vài từ khóa quan trọng.
Giọng điệu rất tự tin, "Yên tâm đi bảo bối, em gặp nó là sẽ nhổ cái gai ngược của nó trước!"
Thời Tễ: "......"
Dù sao anh cũng chẳng đặt bao kỳ vọng gì vào tên nhóc con này.
Thời Tễ tiện tay ấn đầu cậu một cái, chẳng ấn xuống được, tóc ngốc lại càng tung tăng nhảy nhót.
Anh từ bỏ thu tay lại, "Thôi được rồi, cút đi chơi đi."
Tạ Chước nắm lấy cổ tay anh, tự mình rúc tới dụi hai cái.
"Không giận là được, em đi đây."
Cảm giác trong lòng bàn tay mềm mại ngưa ngứa, lúc Thời Tễ hoàn hồn lại, Tạ Chước đã một tay vác cây gậy dài trên vai, sải bước dài lười biếng rời đi.
Không cho cậu dùng tinh thần lực, thì cậu đánh tay không.
Đôi khi cũng rất nghe lời.
"Tại sao lại giận, trong lòng không tự biết sao?"
Chỉ đến khi cái bóng dáng kiêu ngạo ngông nghênh kia biến mất, Thời Tễ mới lạnh nhạt thu ánh mắt lại.
Mèo nhỏ thì biết cái gì mà trêu ghẹo chứ.
Tối qua một màn gọi là 'trêu ghẹo' rối tinh rối mù đó, giống như đang gãi ngứa, Tạ Chước bị anh làm đến mức cười không ngừng.
"Anh đây đâu phải trêu ghẹo, rõ ràng là đang quyến rũ mà."
Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645709/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.