Thời Lạc Dung vốn dĩ đã cận kề cái chết.
Trong tay cậu ta chỉ có một lọ thuốc nước, khi vừa chạm trán yêu thú cấp 4S, cậu ta còn tiếc không nỡ dùng.
Điều này dẫn đến việc khi cậu ta kịp phản ứng, gai độc đã đâm thẳng về phía mặt cậu ta.
"Xì?"
Cậu ta hoảng hốt định bóp nát lọ thuốc, nhưng không hiểu sao yêu thú cấp 4S đang điên cuồng tấn công cậu ta lại đột nhiên dừng lại.
Đôi mắt đỏ như hồng ngọc lóe lên ánh sáng, sau đó nó quay đầu không ngoảnh lại bỏ chạy như điên—
Thời Lạc Dung chợt nhớ ra điều gì đó, "Tạ Chước?"
Là đội của bọn họ!
***
Yêu thú cấp 4S điên cuồng chạy trong rừng rậm.
Sharon nhìn trạng thái yêu thú cấp 4S hoàn toàn mất kiểm soát, không thể tin được quay sang người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa.
"Bệ hạ, tại sao lại như vậy......"
Thuốc nước của các đội khác đều không có vấn đề, chỉ riêng đội của chỉ huy là thuốc mất tác dụng.
Tạ Thần cười lạnh, "Lòng người."
Sharon chợt nhớ đến lời Hoàng Đế đã nói trước giải đấu.
Hắn sẽ chứng kiến lòng người.
Thì ra trước khi giải đấu bắt đầu, hắn đã định sẵn kết cục cho chỉ huy.
Thời Tranh Vinh tâm tư khó lường, đã sớm động tay vào thuốc nước.
Khi đội rơi vào tình cảnh nguy hiểm, chỉ huy sẽ vì bọn họ mà kích hoạt cơ giáp cấp 5S, cứ như vậy mà thuận lợi trở về Tinh Hệ Chủ.
Hắn không làm gì cả, nhưng lại có được chỉ huy.
"Sharon, lòng người xưa nay là thứ khó nhìn thấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645712/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.