Thời Tễ không buồn nghe những lời dơ bẩn kia, dẫn theo hồ ly đến thẳng văn phòng hiệu trưởng Hertz.
"Các cậu, các cậu đi trộm thi thể của thiếu tướng Cố về rồi sao???"
Hiệu trưởng Hertz suýt chút nữa bị dọa cho ngất xỉu.
Hồ ly thu lại bộ xương khô không đầu, trong lòng chỉ ôm một cái đầu lâu.
Đầu lâu bây giờ được trang trí bằng hoa hồng, nó giơ lên cho hiệu trưởng Hertz xem.
"Không.... trộm, quang minh... lấy... về."
Hiệu trưởng nhìn thấy cái đầu lâu cắm hoa hồng kia, hít mạnh một ngụm khí lạnh, "——"
Sau đó nghe nói là ngay trước mắt Hoàng Đế, quang minh chính đại mở nắp quan tài lấy đi.
Điện tâm đồ của ông, "————"
Bình tĩnh lại, hiệu trưởng Hertz vuốt râu xanh hỏi, "Có phải ta nên nâng cấp hệ thống phòng vệ của học viện không?"
"Không cần đâu, hệ thống của ngài đối với quân đội đế quốc mà nói còn chẳng chịu nổi một đòn."
Nếu Tạ Thần thật sự muốn ra tay, một cái học viện Hertz cũng có thể bị san thành bình địa trong chớp mắt.
Nhưng mà, Tạ Thần hiện tại không có ý định kiếm chuyện với ai khác.
Chỉ sợ trong lòng chỉ có mạng của Tạ Chước.
Thời Tễ đột nhiên giật mình nghĩ đến tên nhóc đó biến đi đâu rồi, không lẽ nhanh như vậy mà đã—
Qua khung cửa sổ kính kiểu Âu cổ, anh nhìn thấy Tạ Chước đang đứng giữa một đám con gái, cười ngả nghiêng, tay chân múa may hình dung gì đó với bọn họ.
Chỏm tóc trái tim nhỏ trên đỉnh đầu rung rung, trông phấn khích khỏi nói.
Cho nên.
Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645680/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.