Cao Tuấn Lãng trở về biệt thự của Cao gia lúc sáu giờ sáng. Bà Cao – mẹ của anh – đã ngồi uống trà trước sảnh. Thấy anh đi ngang qua, bà mới nhíu mày gọi:
- Con đi đâu mới về đấy?
Anh đút tay vào túi, chán nản đáp lại:
- Thì lui tới mấy quán quen thôi, không phải mẹ biết rồi à?
Bà Cao đặt tách trà nóng xuống bàn, đan tay để lên đùi, hỏi:
- Đã mấy ngày con không ăn cơm ở nhà rồi? Ba con cứ nhắc suốt. Ông ấy đã lớn tuổi rồi, không còn bao lâu nữa là về hưu, vậy mà con không tập trung học hành để quản lí công ty, suốt ngày rong chơi với đám bạn kia. Mẹ thật hết nói nổi con.
Cao Tuấn Lãng đã nghe những lời này đến mức thuộc lòng rồi, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ đáp lại:
- Mẹ nói xong rồi thì con đi đây.
- Tuấn Lãng, con...
Anh về phòng, vứt chiếc điện thoại màu đen đời mới nhất lên giường, cởi chiếc áo sơ mi bám toàn mùi rượu và thuốc lá ra, sau đó bước vào phòng tắm.
Mộc Yên Chi tỉnh dậy vì bị cơn đau đầu giày vò. Cô không nghĩ chỉ chút rượu có thể làm mình say đến thế. Mộc Hào mở cửa, đem cho cô một ly trà gừng ấm nóng, khói trắng bay nghi ngút. Cậu đặt ly trà thủy tinh trong suốt ở tủ đầu giường, chống hông nói:
- Chị uống đi rồi còn xuống ăn sáng. Cho chừa cái tội đi chơi mà không rủ em.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-gai-doc-than-muon-yeu-duong-roi/2787070/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.