Chiếc xe đỏ lăn bánh, đi khoảng mười phút là tới nơi. Quán bar ở đây cũng quá lớn rồi, hình dung bằng một căn biệt thự cũng không sai. Bên trong nhạc ầm ĩ, ánh đèn nhiều màu sắc chiếu loạn xạ, nhìn có chút đau đầu. Hai người đằng trước háo hức thấy rõ, vừa dừng xe đã nhanh chóng bước xuống, miệng cười tươi. Mộc Yên Chi cất điện thoại vào túi, mở cửa xuống theo. Lão Phạm dẫn hai người vào trong, tìm một góc ít người nhất, gọi vài món ăn nhẹ, trái cây và rượu.
Cô đương nhiên không quen uống rượu, vừa nhấp một ít đã thấy cay xè đầu lưỡi, hai mắt nhắm chặt lại, rùng mình một cái.
Thẩm Nhược Giai cười, ghé sát tai cô mà nói:
- Hai mươi tám tuổi rồi đấy, còn không mau tập uống rượu để uống rượu mừng của mình nữa?
Mộc Yên Chi cười, lắc lắc chiếc ly thủy tinh đẹp đẽ trong tay, đáp lại:
- Tớ chỉ muốn ăn thôi, không uống đâu.
Lão Phạm vừa nhìn ra sàn nhảy náo nhiệt gần đó, quay vào nói với hai người:
- Chúng ta ra nhảy đi!
Mộc Yên Chi liền xua tay, nói lớn:
- Hai người đi đi, tôi ở đây ngồi một lát.
Nói rồi, cô tiếp tục nhấm nháp chiếc bánh ngọt đang để trên đĩa. Phải nói thật, Mộc Yên Chi rất đẹp, là nét đẹp trưởng thành, cho người ta cảm giác bản thân đã trải qua rất nhiều chuyện rồi. Cô không quá thích nơi đông người, muốn tìm nơi yên tĩnh một chút. Người khác nhìn vào đều không có nghĩ cô đã hai mươi tám tuổi, bởi đôi mắt ấy, làn da ấy không hề lộ chút dấu vết gì của thời gian.
Hôm nay cô thả tóc, mái tóc ngắn ngang vai được uốn gợn sóng, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, chỉ có đôi mắt là sáng ngời. Cô chỉ cần ngồi một mình đã thu hút không ít ong bướm.
Ở phía bên kia, Cao Tuấn Lãng đang ngồi trong vòng vây của hơn mười cô gái, người nào cũng mang trang phục thiếu vải, o ép vòng một đến mức nghẹt thở.
- Anh Cao, mau uống nữa đi mà.
- Dạo này anh đi đâu mà thấy ít đến chỗ em thế, không phải là vì có người nào khác rồi đấy chứ?
Cao Tuấn Lãng là thiếu gia nhà họ Cao, nhan sắc sáng ngời, trông điển trai vô cùng. Có điều anh ta lại suốt ngày đàn đúm gái gú, nhậu nhẹt, công ty ở nhà do một tay ông Cao quản lí, khiến ông phiền lòng vô cùng. Nghe nói anh ta là một dân chơi có tiếng ở thành phố, không có quán bar nào anh ta chưa đặt chân đến.
Đám bạn của Cao Tuấn Lãng đưa mắt nhìn quanh, lại vô tình nhìn trúng cô đang ngồi một mình đằng kia, bèn nói nhỏ với nhau:
- Này, có thấy em gái đằng kia không, trông ngon nghẻ phết đấy. “Nếm” thử chắc cũng “ngọt”.
Anh đưa tay vuốt ngược mái tóc màu xanh than, nhấp một ngụm rượu rồi nói:
- Nhìn quê mùa vậy mà cũng bị cậu nhìn trúng, tạp ăn quá rồi đấy.
Cậu bạn kia hừ mạnh, đáp trả:
- Từ nãy đến giờ cô ấy đã từ chối hai người rồi đấy, xem ra không phải dễ cưa đâu.
Cao Tuấn Lãng đứng dậy, phủi vai áo, cầm ly rượu đi ra khỏi chỗ. Anh bước tới chỗ cô, đặt nhẹ ly rượu xuống trước mặt, dùng chất giọng từ tính sẵn có nói:
- Người đẹp, không phiền uống với tôi một ly chứ?
Mộc Yên Chi ngẩng mặt lên nhìn. Cô khựng lại vài giây, người đàn ông này thật đẹp trai quá đi. Mắt một mí, bờ môi mỏng, trông cũng hư hỏng thật. Cô đáp lại:
- Phiền lắm.
Cô nhất thời mê mẩn nhan sắc của anh thôi, không muốn day dưa gì. Cao Tuấn Lãng nhếch mép cười, từ chối hay đấy.
- Em đi một mình à?
- Cậu bao nhiêu tuổi rồi?
Cô cắn một miếng táo, hỏi ngược lại. Đôi mày rậm của anh hơi nhíu lại, tuổi tác có quan trọng gì chứ? Mộc Yên Chi liếc anh một vòng. Cậu trai này ăn mặc rất phong cách, mang quần jean đen và áo sơ mi họa tiết rộng rãi, trên người cũng có khá nhiều hình xăm, còn đeo đến ba bốn chiếc khuyên tai, chắc không phải dạng vừa rồi.
- Nhìn cậu trẻ như vậy, chắc gọi tôi là chị được rồi.
Cao Tuấn Lãng cảm thấy có chút thú vị. Người con gái này muốn anh gọi cô là chị? Lạ thật!
- Được rồi, đi chỗ khác chơi đi. Đừng làm phiền chị đây nữa.
Anh khịt mũi, gõ gõ ngón tay thon dài lên mặt bàn, có chút phóng túng hỏi lại:
- Chúng ta kết bạn được không?
Mộc Yên Chi nhìn anh bằng con mắt lừ đừ vì chút hơi men, hai má cũng đỏ ửng, môi mềm mấp máy:
- Tôi nói rồi, đừng làm phiền tôi nữa. Mau đi đi cậu nhóc!
Cao Tuấn Lãng có chút tức giận, lần đầu tiên anh bị gọi là cậu nhóc, mà lại bị một cô gái xinh đẹp không biết là lớn hơn anh bao nhiêu tuổi gọi.
Đúng lúc đó, Thẩm Nhược Giai quay trở lại, nhìn thấy anh thì nói:
- Ai dô, lão Phạm, anh xem Tiểu Chi của chúng ta mời được ai đến này, cũng thật đẹp trai quá đi!
Mộc Yên Chi thở dài, đặt chiếc ly lên bàn, nắm tay cô bạn đang say khướt của mình đi thẳng ra ngoài, Phạm Anh Thần cũng nhanh chóng đi theo, bỏ mặc Cao Tuấn Lãng đứng một mình ở đó, mang cả bụng tức.
- Thế nào? Tôi đã bảo rồi, khó cưa lắm!
Người bạn khi nãy đến khoác vai anh, cười khanh khách. Cao Tuấn Lãng lạnh mặt, hừ một tiếng:
- Cút!
Người kia nhún vai, không muốn chọc vào hổ nên tự động biết ý mà rút lui. Quân Dao – người thường xuyên gần gũi với Cao Tuấn Lãng nhất – bước tới gần, nói với giọng nũng nịu:
- Tuấn Lãng, anh còn nhìn gì thế? Mau uống với em đi.
Anh cười, đón lấy ly rượu mạnh mà cô ta đưa tới, ngửa cổ uống hết. Anh nói:
- Vẫn là em hiểu chuyện, chúng ta đi.
Cao Tuấn Lãng để ly rượu sang một bên, nhấc bổng Quân Dao bế vào phòng được chuẩn bị sẵn. Trước giờ, người lên giường với anh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cao Tuấn Lãng không “ăn” bừa bãi, Quân Dao là một trong số đó. Ả ta cậy quyền thế của anh mà ngày càng trở nên lộng quyền.
Mộc Yên Chi được đưa về tận nhà. Cô chưa say nhưng không hoàn toàn tỉnh táo. Mộc Hào nghe Thẩm Nhược Giai gọi điện nên chạy ra đón, phàn nàn:
- Chị biết chị ấy không uống được rượu mà.
- Chị chỉ đang giúp Tiểu Chi nhà mình tìm đối tượng thôi mà.
- Haiz, đừng cho chị ấy yêu đương là tốt nhất.
Mộc Hào nói xong thì xoay người, cõng cô lên thẳng lầu hai. Cậu đắp chăn cho cô, đứng bên cạnh nhìn một chút, thở dài nói:
- Yếu còn ra gió!
Cậu tắt đèn, trở về phòng mình.
Cao Tuấn Lãng ngồi trên giường, tay ôm điện thoại lướt mạng xã hội. Quân Dao nằm ngủ ngay bên cạnh, lộ ra cánh tay nuột nà. Anh đột nhiên nhớ tới người con gái khi nãy. Dưới ánh đèn lập lòe, đôi mắt cô hiện lên sáng rõ, cả khuôn miệng xinh xắn kia nữa. Từ trước đến giờ, chưa từng có ai từ chối anh cả, cô chắc chắn là người đầu tiên rồi.
Anh nhấc máy, gọi điện cho vài người bạn thân quen, chưa tới mười phút sau đã tìm được tin tức của Mộc Yên Chi. Cao Tuấn Lãng hừ lạnh, anh không tin bản thân không cưa đổ được cô.
Quân Dao đột nhiên thức giấc, thấy ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt vào gương mặt thanh tú kia, mỉm cười nói:
- Tuấn Lãng, anh không mệt à?
Anh nghe cô ta gọi thì quay lại nhìn, cười khẩy một tiếng rồi cúi xuống hôn lên môi ả, thì thầm:
- Ngủ đi cục cưng, anh đi trước.
Nói rồi, Cao Tuấn Lãng xoay người bước xuống giường, không quên để lại một tấm ngân phiếu, lướt qua cũng đến sáu số không. Quân Dao quá quen với việc này rồi, tiếp tục nằm xuống ngủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]