Cao Tuấn Lãng khựng lại vài giây, khuôn mặt xinh đẹp tối qua lại lần nữa ẩn hiện. Anh nhanh tay mở cửa thang máy, chạy theo cô. Mộc Yên Chi vừa định quẹo qua hành lang bên phải đã bị anh nắm tay kéo lại. Cô giật mình, đang định la lên thì cả người đã va vào ngực anh. Mộc Yên Chi nhanh chóng đứng vững lại, xoay người nhìn Cao Tuấn Lãng.
- Hello chị gái, lại gặp nhau nữa rồi.
- Cậu là ai thế?
Anh nhíu mày nhìn cô. Người này thật sự không nhớ anh sao? Mộc Yên Chi chỉ cao tầm một mét sáu, đứng với một người cao lớn như anh quả thực có chút nhỏ bé.
- Cậu là Cao Tuấn Lãng?
Anh cười tự đắc, đưa tay lên vuốt tóc, liếm môi nhìn cô.
- Chị nhớ là tốt.
Mộc Yên Chi ngẩng đầu nhìn lâu nên có chút mỏi, đang định quay lưng đi tiếp.
- Đừng làm phiền tôi, tôi còn nhiều việc lắm.
- Mộc Yên Chi? Chị làm ở khoa nội à?
Lúc nãy cúi xuống, anh vô tình thấy bảng tên gắn ngay ngực trái, âm thầm ghi nhớ.
- Đúng đấy. Nhưng tôi nghĩ cậu không nên tới đâu. Khoa thần kinh ở bên kia, sang đó khám sẽ hợp hơn.
Nói rồi, cô nhanh chân bước đi. Cao Tuấn Lãng bật cười, nhẩm lại:
- Bảo tôi sang khoa thần kinh? Chị được lắm!
Cao Như Tuyết khám xong thì đi ra ngoài, không thấy anh đâu liền dáo dác tìm quanh, thấy Cao Tuấn Lãng từ một ngã rẽ đi ra, liền trách móc:
- Chị đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-gai-doc-than-muon-yeu-duong-roi/2787068/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.