Ôn Lật Nghênh trở về phòng ngủ chính, Du Chi rất thức thời mà không xuất hiện.
Cô ngủ một giấc mơ màng, dường như đã tỉnh lại rất nhiều lần. Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, cô cảm giác có ai đó đã đắp lại chăn cho mình, đầu ngón tay dường như còn có thể chạm đến cảm giác ấm áp. Nhưng cuối cùng, cô cũng không phân biệt được đó là mơ, hay thực sự là Du Chi đã ở đó.
Ngày hôm sau, cô bị một hồi chuông điện thoại đánh thức.
Đầu dây bên kia là Từ Hà, trợ lý riêng của Mạch Gia Hân: “Cô ba Ôn, không phải tôi cố ý làm phiền cô, là Mạch tổng…”
Ôn Lật Nghênh nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của cô ấy, trái tim cô chùng xuống, lập tức tỉnh táo lại: “Có chuyện gì nói mau!”
Từ Hà nuốt nước bọt: “Rạng sáng nay Mạch tổng đã bay từ Cảng Đảo đến Kinh Bình, vốn dĩ định đến gần Du Viên rồi mới báo cho cô, muốn tạo cho cô một bất ngờ. Kết quả vừa xuống máy bay cô ấy đã bị tụt huyết áp, bây giờ vừa mới được chuyển đến bệnh viện.”
Ôn Lật Nghênh gần như bật thẳng dậy khỏi giường: “Bệnh viện nào, mau gửi địa chỉ cho tôi!”
Cô vội vàng trang điểm qua loa, tiện tay vơ một bộ váy mặc vào, rồi lao thẳng đến bệnh viện.
Chưa đến nửa giờ sau, Ôn Lật Nghênh đã vội vã đẩy cửa phòng bệnh VIP. Mạch Gia Hân đang nửa nằm trên giường bệnh nghe tiếng, quay lại, khi đối diện với ánh mắt của Ôn Lật Nghênh, trong lòng cô ấy không khỏi có chút chột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703333/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.