Rời khỏi phòng riêng của Trần Trú Ngôn, Ôn Lật Nghênh lại lao vào ba cuộc họp liên tiếp ở Quyết Khuyết, bận rộn đến tối mịt mới được nghỉ ngơi.
Cô vươn vai, cố gắng xua đi cảm giác mỏi mệt đã tích tụ sau một ngày dài ngồi lì.
Lúc Vũ Manh đưa cô về đến Du Viên, trời đã tối sẫm, dĩ nhiên là đã lỡ mất giờ cơm tối của nhà họ Du.
Ôn Lật Nghênh vừa đi vừa cảm thấy bụng đang réo lên cồn cào. Cô đã nhắn tin cho Du Chi ngay khi vừa rời khỏi công ty, nhưng đợi mãi không thấy anh trả lời. Điều này có chút bất thường. Kể từ khi biết cô hay suy diễn lung tung về công việc của anh, Du Chi luôn rất tích cực trong việc báo cáo lịch trình hay trả lời tin nhắn, chỉ để cô không phải lo lắng vô cớ.
Cô chỉ đơn giản nghĩ rằng anh đang bận tăng ca, không hề nghĩ ngợi gì thêm.
Ôn Lật Nghênh tiện đường ghé qua nhà ăn gọi một bữa tối. Trong lúc chờ đợi, cô quay về khoảng sân nhỏ của mình trước, định thay một bộ đồ thoải mái hơn rồi mới quay lại dùng bữa.
Nhưng vừa đẩy cửa sân, Ôn Lật Nghênh đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Bên cửa sổ hắt ra một vầng sáng màu cam nhàn nhạt. Rõ ràng là trong phòng có người, và người đó chỉ có thể là Du Chi.
Ôn Lật Nghênh vội vã bước nhanh, đẩy cửa phòng.
Du Chi nghe thấy động tĩnh, anh chậm rãi ngẩng đầu. Ánh mắt hai người bất ngờ giao nhau giữa không trung, cả hai sững lại một thoáng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703332/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.