Anh còn chưa nói dứt lời, Ôn Lật Nghênh đã thấy sống mũi cay xè.
Nhưng cô vẫn cố nén, không để nước mắt trào ra.
“Tại sao anh lại đột nhiên xin lui về tuyến sau?” Cô đến đây chính là vì câu hỏi này, nhưng đến khi thực sự thốt ra, lại không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Ánh mắt Du Chi chững lại, anh do dự một lúc rồi mới mở miệng: “Chỉ là điều động công tác bình thường thôi.”
Anh cúi đầu, đặt chiếc cờ lê lên bàn trà một cách vững vàng, rồi rút một tờ khăn giấy, lau sạch ngón tay.
Ôn Lật Nghênh ưa sạch sẽ, không biết từ khi nào, anh đã tập thành thói quen này.
“Anh nói dối.” Hơi thở Ôn Lật Nghênh vẫn còn gấp gáp, nhưng đã dần ổn định lại, nhuốm đầy vẻ bi thương, “Là vì em sao?”
Cô kéo dài giọng, từng bước tiến lại gần anh.
Ôn Lật Nghênh biết mình đang hỏi một câu đã có sẵn đáp án. Đáp án này, trong lòng cô có, và trong lòng Du Chi lại càng rõ hơn.
Du Chi cụp mắt, mím môi, trả lời cô một cách trái lòng: “Không phải. Ở chi đội có nhiều cơ hội thăng tiến hơn, anh muốn…”
“Anh muốn sao?” Ôn Lật Nghênh lạnh lùng ngắt lời anh.
Sự cứng rắn của Du Chi trong mắt cô, trong lòng cô, chỉ còn lại sự chua xót vô tận. Cô tiến lên một bước, muốn nhìn thẳng vào mắt anh: “Nếu anh muốn những thứ đó, năm đó việc gì anh phải cãi lời ba anh để đi làm cảnh sát! Anh cứ yên ổn làm cậu hai nhà họ Du không phải tốt hơn sao? Tiền, quyền,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703334/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.