Trên khoang sau của máy bay.
Hoàng Việt Trạch khoanh tay trước ngực, ngửa đầu ra sau, trong lúc nửa mê nửa tỉnh thì nghe thấy động tĩnh bên cạnh, anh ta bèn mở mắt. Anh ta và Du Chi đều xuất thân từ trường cảnh sát, năng lực trinh sát đương nhiên thuộc hàng thượng thừa, một tiếng động nhỏ cũng không thoát khỏi tai anh ta.
“Không ngờ đội trưởng Du khi yêu lại sến súa như vậy,” anh ta cười cười.
Hoàng Việt Trạch, một người gốc Cảng Đảo, lại dùng một từ lóng của phương Bắc, giọng điệu nghe hài hước lạ thường.
Du Chi bị anh ta trêu chọc cũng không giận, ngược lại còn thẳng thừng giơ tay lên, huơ huơ trước mặt anh ta.
“Kết hôn rồi,” giọng anh bình thản vô cùng, “Không tính là yêu đương.”
Một màn khoe khoang chói lóa, thậm chí giọng điệu còn có chút khiêu khích.
Lần này Hoàng Việt Trạch lại không nổi giận, thay vào đó là một cỗ hờn dỗi nghẹn trong lòng, cơn thèm thuốc lại trỗi dậy.
“Không hút thuốc được đâu,” Du Chi liếc mắt nhìn thấu, nhướng mày ra hiệu về phía sau, “Phía sau có rượu, làm một ly không?”
Hai người dựa vào quầy bar. Sau quầy là cả một bức tường được trang trí bằng đủ loại vỏ chai rượu, là tác phẩm của Ôn Nghiên Tu.
Hoàng Việt Trạch nhìn qua một lượt, có vài chai trông quen mắt, nhưng phần lớn anh ta chưa từng nghe tên. Anh ta khẽ nhếch mép cười, giơ tay gọi một ly Whiskey, loại bình thường nhất.
“Nghe nói cậu vừa dẫn đội từ Tân Thị trở về, không một ai bị thương,” Hoàng Việt Trạch mở lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703322/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.