Du Chi lên đường trở về Kinh Bình, nhưng lần này, Ôn Lật Nghênh không đi cùng. Không phải vì giận dỗi, mà là vì một lý do khác.
Khi anh hỏi, cô chỉ bí ẩn cười, ngón tay thon dài quấn lấy lọn tóc mai: “Em còn có chính sự phải lo! Thế giới của em đâu phải chỉ xoay quanh một mình anh.”
Nói rồi, cô ném hết mớ bòng bong phải giải thích với nhà họ Du cho một mình anh xử lý.
Và đúng như lời cô nói, Ôn Lật Nghênh thực sự có “chính sự” phải lo. Cô ba Ôn trước
nay là người chỉ biết hưởng thụ, nay lại hiếm hoi cắm rễ ở Quyết Khuyết suốt ba ngày liền, yêu cầu Vũ Manh trình lên tất cả báo cáo trong mấy tháng qua.
Phong thái làm việc cũng hệt như con người cô, chuyện gì cũng phải thật hoành tráng, gióng trống khua chiêng. Cô không học được thế nào là khiêm tốn, là kín đáo, chỉ hận không thể loan báo cho cả thế giới biết rằng, cô Ôn đây sắp làm nên chuyện lớn.
Mạch Gia Hân không khỏi lo lắng: “Bảo bối à, bây giờ cả thế giới biết cậu muốn vực dậy Quyết Khuyết rồi, lỡ như cuối cùng…”
Ôn Lật Nghênh nhớ lại lời Ôn Nghiên Tu nói, doanh thu phải tăng gấp đôi. Nhưng tâm trạng cô không hề dao động, chỉ khẽ nhướng mày: “Cậu còn không hiểu tớ sao? Lời đã nói ra, chính là không muốn chừa cho mình đường lui. Lần này dù có chết vì sĩ diện, tớ cũng phải làm cho bằng được. Giới trang sức cao cấp, nhất định phải có một vị trí cho Quyết Khuyết!”
Mạch Gia Hân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703321/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.