Trong khoảnh khắc đó, mọi âm thanh lập tức ngưng bặt.
Đôi mắt hẹp dài của Du Chi lẳng lặng đối diện với cô, những tơ máu đỏ ngầu dường như đã tan đi, kết thành sẹo.
Bàn tay đang siết chặt cổ áo anh của Ôn Lật Nghênh khẽ run lên.
Cô không ngờ rằng, đằng sau tất cả lại là một sự thật đẫm máu và nặng nề đến vậy.
Sáu năm, trong suốt sáu năm qua, một mình anh đã phải gánh chịu biết bao nhiêu giày vò.
Từng cử động nhỏ của cô đã lọt vào mắt Du Chi. Anh mím môi, mắt khẽ nheo lại, rồi bỗng nhếch lên một độ cong, bàn tay đang siết chặt cổ tay cô cũng buông lỏng.
Anh kéo cả người Ôn Lật Nghênh lại gần, chỉ cách một khoảng rất nhỏ, rồi dừng lại. Đáy mắt anh ánh lên từng tia vỡ vụn, dữ tợn, hoàn toàn phơi bày trước mặt cô, không một chút che giấu.
Anh đã từng trốn tránh, lảng tránh, chẳng qua chỉ là muốn cho khoảnh khắc tr*n tr** này có thể trông đàng hoàng, thong dong hơn một chút.
Vậy mà cuối cùng, anh vẫn xuất hiện trước mặt cô trong bộ dạng tồi tệ và sa sút nhất.
“Sợ anh sao?” Anh hỏi một cách thản nhiên, nhưng trong lòng lại sợ hãi khi phải nghe câu trả lời.
Những đường cơ bắp rắn chắc căng cứng, gân xanh nổi lên như những dãy núi đá lởm chởm. Lòng bàn tay Du Chi sượt qua chiếc cổ mềm mại của cô, thích thú một cách khó hiểu trước sự run rẩy nhè nhẹ ấy.
Thật ra Ôn Lật Nghênh có chút mờ mịt. Cuộc sống của cô quá bình yên và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703320/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.