Ôn Lật Nghênh không đợi được câu trả lời của anh, ý thức đã mơ hồ chìm vào bóng tối, cả người ngã về phía sau.
Du Chi vội tóm lấy cổ tay cô, kéo cả người cô vào lòng mình.
Anh giơ tay đỡ lấy sau gáy cô, vững vàng ấn đầu cô lên vai mình để làm điểm tựa.
Giọng nói mềm mại của cô xen lẫn sự kiên cường và cả tiếng nức nở không thể che giấu, nghe mà khiến trái tim Du Chi như bị ngâm trong giấm chua, vừa đau vừa xót, anh hoàn toàn không có sức chống cự. Anh mím chặt môi, giữ nguyên tư thế đó rất lâu, không hề nhúc nhích.
Bị một cảm giác kiên định chưa từng có bao bọc, anh vô cùng khao khát hương thơm nồng nàn trên người cô.
Hôm nay là ngày giỗ của Trần Dã.
Sáu năm đằng đẵng, cứ đến ngày này, hoặc là tự anh giam mình trong thế giới riêng, hoặc vật vã trước cửa phòng cấp cứu. Tinh thần năm nào cũng căng như dây đàn, chưa một lần được bình yên.
Du Chi khẽ nghiêng đầu, vùi mũi vào mái tóc, để chóp mũi dịu dàng lướt trên vầng trán mịn màng của cô.
Sự bình yên mà anh từng khao khát đến cháy lòng, giờ đây lại gần ngay trong gang tấc khi ở bên cô.
Anh đứng dậy, nhẹ nhàng bế bổng Ôn Lật Nghênh vào lòng. Động tác của anh dịu dàng đến mức gần như nín thở, chỉ sợ một chút xao động nhỏ cũng đủ để phá vỡ giấc ngủ an lành của cô.
Vừa bước ra khỏi phòng, Mạch Gia Hân đã đứng chờ sẵn ở cửa. Cô ấy liếc nhìn hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703319/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.