Vừa đặt chân xuống sân bay Cảng Đảo, Ôn Lật Nghênh lập tức hít một hơi thật sâu.
Tất cả ở đây đều quen thuộc, không có những con phố xa lạ, không có khí hậu cần thích nghi, không có người đàn ông hư hỏng mà cô đoán thế nào cũng không ra. Cô như thể trong nháy mắt đã tìm về được sân nhà của mình, mọi mệt mỏi đều tan biến.
Để lại hết những điều không vui trên máy bay, cô hất nhẹ mái tóc, hương hoa hồng lập tức lan tỏa trong không khí.
Khi trở về Ôn công quán đã là hai giờ sáng, Ôn Lật Nghênh rón rén lên lầu, không kinh động đến Ôn Triệu Lân và Kiều Khả Tâm. Thành công đi qua phòng khách, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô vẫn chưa nghĩ ra nên giải thích thế nào với họ về việc mình đột nhiên trở về.
Được rồi. Kỳ thực, một vài chuyện phiền lòng vẫn còn sót lại chút bóng dáng, không chịu buông tha mà đi theo cô.
Đèn cảm ứng trong hành lang theo bước chân cô, từng ngọn một sáng lên.
Ôn Lật Nghênh dừng lại trước cửa phòng ngủ của mình, cô nhìn thấy ánh sáng hắt ra từ khe cửa, nhất thời mờ mịt. Đã lâu cô không về, sao trong phòng lại có đèn thế này.
Cô đẩy cửa ra, ngọn lửa le lói trong lòng, nháy mắt vụt tắt.
Mạch Gia Hân đang ngồi bên bàn trang điểm của cô, nghịch ngợm với những chai lọ mỹ phẩm. Thấy Ôn Lật Nghênh, cô ấy lập tức quay đầu lại, cười với cô: “Về rồi à? Sao thế, thấy là tớ, thất vọng lắm hả? Dù Du Chi nhà cậu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703317/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.