Ôn Lật Nghênh ngây người. Cô luống cuống tay chân muốn tắt nó đi, nhưng không hiểu sao nó lại như mất kiểm soát, không nghe theo sự điều khiển của cô nữa.
Cô đành phải dùng chăn che lại, cố gắng giảm âm thanh chấn động xuống mức thấp nhất.
Người bước vào sẽ là ai?
Nếu chú Dịch gọi cô xuống ăn tối sẽ không tự ý vào phòng. Mỗi lần tiểu Tạ vào phòng cũng vô cùng cẩn thận, sẽ ngoan ngoãn gõ cửa. Nếu Dương Như Tĩnh và Du Cận Đường đến, chắc chắn vừa bước vào đã cất tiếng gọi cô.
Loại trừ tất cả những khả năng khác, đáp án còn lại đã quá rõ ràng.
Nước mắt gần như ngay lập tức dâng lên. Ôn Lật Nghênh khẽ cắn môi, thầm trách bản thân cô thật không có tiền đồ. Chỉ là xa cách ít ngày rồi gặp lại, cô lại có thể căng thẳng và vui sướng đến mức này.
Toàn bộ dây thần kinh trên người cô căng như dây đàn, không chỉ vì tiếng bước chân ngày càng gần, mà còn vì sự rung động không ngừng từ vật giấu trong chăn.
Nếu như bị Du Chi phát hiện, cô nên giải thích thế nào? Anh sẽ nghĩ gì về cô?
Ôn Lật Nghênh có chút đau khổ mà nhắm mắt lại, đột nhiên chỉ muốn biến thành một con đà điểu có thể vùi đầu vào cát. Tay cô cầm điều khiển, rõ ràng có thể dừng lại, nhưng dưới tác động kép của sự bí ẩn và k*ch th*ch, cô lại bắt đầu tận hưởng cảm giác tê dại đang lan tỏa, cô không nỡ nhấn nút dừng.
Cô thỏa mãn đến mức đuôi mắt rịn ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703316/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.