Cuối cùng, Du Chi cũng không nỡ để cô chịu đựng trên phiến đá cứng lạnh đó.
…
Đôi chân thon trắng bị anh nắm gọn trong tay, tạo nên một sự tương phản thị giác mãnh liệt. Ôn Lật Nghênh chỉ liếc qua một cái đã xấu hổ đến mức phải nhắm nghiền mắt lại.
Chỉ đặt trên phiến đá một lúc mà bắp chân cô đã hằn lên những vệt đỏ, nhìn thôi cũng thấy xót xa. Du Chi cuộn chân cô lại, anh cúi người xuống, nhẹ nhàng thổi nhẹ.
Hơi thở của anh làm Ôn Lật Nghênh ngứa ngáy không thôi. Cả người cô co rụt lại, vòng eo cọ vào lớp chăn mềm mại, phát ra những tiếng sột soạt rất nhỏ.
Anh hôn dọc lên trên, vừa linh hoạt vừa triền miên, mỗi nụ hôn đều như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại tràn ngập day dứt.
“Em là ngoại lệ duy nhất trong đời anh.” Khóe miệng Du Chi nhếch lên một nụ cười ngang tàng. “Cô ba Ôn, em có thích cách anh bày tỏ lòng trung thành như vậy không?”
Đã lâu rồi anh không gọi cô là “Cô ba Ôn”. Toàn thân Ôn Lật Nghênh khẽ run, đuôi mắt bất giác rịn ra một ít ướt át sinh lý.
“Du Chi,” cô gọi tên anh một cách nghiêm túc, “đừng chạm vào chỗ đó.”
Cô biết bắp chân mình nhạy cảm đến mức nào. Dù anh chẳng làm gì, chỉ thổi nhẹ thôi, cô như đã sắp sửa đầu hàng. Bông sen tuyết trắng cảm nhận được cơn gió thổi tới, từng vòng từng vòng xao động, chỉ còn lại nụ hoa hồng thắm ở trung tâm vẫn kiêu hãnh đứng thẳng.
Ôn Lật Nghênh vừa căng thẳng vừa đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703315/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.