Dù Du Chi chưa từng được biết về quá khứ của cô, nhưng anh vẫn mơ hồ cảm nhận được, Ôn Lật Nghênh thời đi học có lẽ là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, một khi đã không hiểu vấn đề gì, sẽ quyết tìm tòi cho đến khi thông suốt mới thôi. Chẳng giống như anh, quen thói hành động l* m*ng, mọi thứ đều dựa vào trực giác, bốc đồng, xông pha mà chẳng hề có một quy tắc nào.
Bàn tay anh đặt trên eo cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm. Mười ngón tay họ đan chặt vào nhau, anh gần như chống đỡ toàn bộ trọng lượng của cô, nhưng vẫn cảm thấy cô nhẹ tựa lông hồng.
Cô hoàn toàn làm chủ nhịp điệu giữa hai người. Ban đầu tựa như dòng suối róc rách trong rừng, cô là một chú nai con đang dạo chơi, tìm kiếm và dò dẫm. Mãi đến khi tìm thấy nơi sâu thẳm nhất trong bụi hoa, cô mới nhẹ nhàng cọ xát. Khác hẳn với vẻ kiêu kỳ thường ngày, mọi chuyển động của cô đều chậm rãi, ưu nhã, không hề có chút tính công kích nào.
Hàm răng trắng ngần cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, bật ra những tiếng r*n r* vô nghĩa. Đuôi mắt ửng hồng, nổi bật trên gò má trắng nõn, trông như thể bị ai đó bắt nạt đến phát khóc. Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại, cô mới là người nắm quyền chủ động, là người đang giày vò và tra tấn anh.
“Ôn Lật Nghênh.” Giọng Du Chi đã hoàn toàn khản đặc, nhưng anh lại chẳng thể làm gì được cô. Không một ai có thể trách cứ một cô học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703310/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.