Từ nhà ăn bước ra, trong tay Ôn Lật Nghênh là hai bao lì xì mừng đổi cách xưng hô đỏ thắm và nặng trĩu, tâm trạng cô vui vẻ khôn xiết.
Ôn Lật Nghênh không thiếu tiền, tài sản của nhà họ Ôn đủ để cô tiêu xài đến mấy kiếp cũng không hết, nhưng nhận được những bao lì xì đỏ dày cộp này, cô vẫn không giấu được niềm vui.
Cô lấy điện thoại ra, giơ hai phong bao lên chụp một tấm ảnh rồi gửi cho Du Chi: 【 Làm sao bây giờ? Hình như ba mẹ chiều em hơn cả anh rồi thì phải? 】
Biết Du Chi đang bận rộn công việc, Ôn Lật Nghênh không hy vọng anh sẽ trả lời ngay. Đang chuẩn bị cất điện thoại đi, tin nhắn của anh lại hiện lên trên màn hình: 【 Hẳn là vậy. 】
Ôn Lật Nghênh khẽ cong môi, cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của anh khi gõ những chữ này. Cô không trả lời lại, không muốn làm phiền anh làm việc.
Vẫn còn một lúc nữa xe mới đến đón về Du Viên, Ôn Lật Nghênh muốn đi dạo một vòng quanh khu nghỉ dưỡng. Gả vào nhà họ Du, sau này nơi đây chắc chắn sẽ là chốn thường lui tới, nhưng cô vẫn cảm thấy cảm xúc của lần đầu tiên sẽ không bao giờ có lại được, trong lòng bất giác dâng lên một nỗi lưu luyến.
Trong mấy ngày ngắn ngủi này, cô và Du Chi trở nên thân mật, cùng những người khác trong nhà họ Du cũng trở nên gần gũi hơn, đọng lại trong cô luôn là những ký ức đẹp đến nao lòng.
Còn có Bạch Bạch nữa. Chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703311/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.