Phía tây của trại ngựa có một cây sồi già, cành lá rậm rạp xen kẽ những vệt nắng loang lổ, rơi xuống thảm cỏ xanh mướt, tựa như một tấm lưới đang chuyển động.
Ôn Lật Nghênh nắm tay Du Chi, họ thong thả đi qua dưới tán cây. Ánh sáng và bóng tối không ngừng biến hóa, mạ lên người hai người một lớp vàng kim mờ ảo. Bóng họ đổ dài trên mặt đất.
Cô đi rất chậm, cũng may Du Chi không hề thúc giục.
Hai người cứ như vậy lững thững đi dạo. Ôn Lật Nghênh lén suy nghĩ rất lâu, cô cố gắng phân biệt xem những lời Du Chi vừa nói là đang lừa cô, hay thật sự đã xảy ra.
Có lẽ dáng vẻ đăm chiêu của cô quá dễ đoán, bị Du Chi liếc mắt một cái đã nhìn thấu. Anh khẽ cào nhẹ vào lòng bàn tay cô. Tháng tám ở Kinh Bình quá nóng, lòng bàn tay chạm vào nhau, gần như ngay lập tức đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, nhớp nháp.
“Dạy em cưỡi ngựa nhé?” Du Chi tự nhiên hỏi.
Ôn Lật Nghênh kỳ quái liếc anh một cái: “Anh coi thường ai đấy? Thành tích môn cưỡi ngựa của em rất tốt đó!” Không giống bắn súng, cưỡi ngựa là môn học bắt buộc của mọi đứa trẻ nhà quý tộc.
Cô không muốn thay trang phục chuyên nghiệp, dù sao cũng chỉ là cưỡi vài vòng trong sân, cô mặc váy cũng hoàn toàn có thể kiểm soát. Du Chi không còn cách nào khác, đành phải nắm tay cô đi chọn ngựa.
Ngựa quá dữ anh không yên tâm; ngựa quá hiền Ôn Lật Nghênh lại không thích. Đẹp mã thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703309/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.