Ôn Lật Nghênh sững sờ, cô đứng tại chỗ, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Những lời âu yếm khoa trương hơn thế này, không phải cô chưa từng nghe qua. Có quá nhiều người từng thề thốt với cô, của anh chính là của em.
Du Chi xuất hiện muộn nhất, lại là người đầu tiên biến lời nói thành hành động. Nhỏ như một viên đạn. Lớn như cả gia tài của anh. Anh, chính là của cô.
Ôn Lật Nghênh nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, dời tầm mắt đi: “Biết rồi, biết rồi.”
“Đưa em qua đó.” Du Chi một tay đút túi quần.
Ai ngờ, vừa đi được vài bước lại xảy ra chuyện.
Vì cuộc đối thoại vừa rồi, Ôn Lật Nghênh đi bên cạnh anh có chút ngượng ngùng. Cô làm bộ bận rộn lướt điện thoại. Mở WhatsApp, cuối cùng dừng lại ở khung chat của “Trần Trú Ngôn”.
Anh ta lại chủ động tìm cô. Ôn Lật Nghênh tò mò bấm vào, lại chột dạ sợ Du Chi thấy, bèn nghiêng màn hình đi. Trong lúc luống cuống, lại vô tình bấm phải nút phát tin nhắn thoại.
“Tân hôn vui vẻ, A Quân.”
Cô gần như là chạy trối chết khỏi Du Chi, cô vội vàng tắt âm thanh, không biết anh có nghe thấy không. Trong lòng cô lập tức rối như tơ vò.
Ôn Lật Nghênh nhanh chóng đi về phía tiệm bánh ngọt, nhưng vẫn không kìm được mà quay đầu lại, qua lớp kính nhìn bóng dáng Du Chi. Anh đứng đó, dáng người thẳng tắp như cây tùng.
Đối với dáng vẻ này, thậm chí là cơ thể đó, cô rất có hảo cảm. Bây giờ dường như còn có thêm nhiều tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703304/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.