Đúng như lời Du Chi nói, Ôn Lật Nghênh vừa lên tiếng, những người còn lại lập tức hưởng ứng.
Du Cận Hoành: “Lâu rồi không cầm súng, tay đúng là có hơi ngứa.”
Du Cận Đường càng kích động hơn. Đây là cơ hội trời cho để giúp anh hai ghi điểm, sao có thể bỏ lỡ.
“Đúng đó đúng đó!Cũng lâu rồi em chưa chơi.”
Lời nói đổi lại một cái lườm của Du Cận Hoành: “Em mà cũng biết bắn súng?”
“Em biết hay không không quan trọng, anh hai biết là được rồi.” Du Cận Đường không chịu thua mà liếc lại. Cô ấy giơ tay, một bên khoác lấy Ôn Lật Nghênh, một bên kéo Khổng Hựu Nhiên, đi thẳng về phía khu xạ kích, như sợ mọi người đổi ý.
Khu xạ kích có hai hàng huấn luyện viên phụ trợ đang đứng chờ. Vừa thấy mọi người, tất cả lập tức đứng nghiêm, đồng thanh cúi chào, giọng nói trầm hậu: “Cậu hai, cô hai, cậu ba, cô bốn, Khổng tiểu thư, chào!”
Ôn Lật Nghênh bị tiếng chào vang dội làm cho giật mình. Cô vẫn luôn cho rằng nhà họ Du kín đáo, giờ xem ra không phải vậy. Họ chỉ thể hiện sự long trọng theo một cách khác.
Dù sao đi nữa, Ôn Lật Nghênh rất thích khí thế này. Nó cho cô đủ sự vẻ vang mà cô yêu thích nhất.
Mải suy nghĩ, cô không chú tâm nghe huấn luyện viên giảng giải. Đến khi hoàn hồn, Du Cận Đường bên cạnh đã bắn được hai phát, nghe tiếng thì là đã trúng bia. Ôn Lật Nghênh theo phản xạ vỗ tay, tuôn ra một tràng lời khen hoa mỹ, khiến vành tai Du Cận Đường đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703303/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.