Ôn Lật Nghênh không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.
Toàn bộ máu trong người cô như sôi lên, một luồng điện tê dại từ vành tai lan ra, ăn mòn đến tận xương tủy. Cô bất giác siết chặt các đầu ngón tay.
Lần thứ ba chạy trốn. So với hai lần trước, lần này cô còn hoảng hốt hơn.
Khi quay lại bàn của Du Cận Đường và Khổng Hựu Nhiên, hai má cô đã đỏ bừng, sắc môi cũng trở nên mơ hồ, quyến rũ.
Cũng may Du Cận Đường đang bận dỗ dành Khổng Hựu Nhiên, còn Khổng Hựu Nhiên thì đang áy náy vì sự thất lễ của mình, vừa khóc vừa tự trách bản thân đã nhất thời mất kiểm soát mà nói lời không nên.
Ôn Lật Nghênh đưa khăn giấy cho cô ấy, nói không sao, sau đó lén lút dặm lại lớp trang điểm.
Trạng thái của Khổng Hựu Nhiên không thích hợp để ở lại, cô liền liên lạc với quản gia nhà họ Khổng. Không lâu sau, xe đã đến đón. Du Cận Đường và Ôn Lật Nghênh tiễn cô ấy ra tận xe, nhìn theo cho đến khi chiếc xe rời khỏi câu lạc bộ.
Ôn Lật Nghênh khoác tay Du Cận Đường một cách rất tự nhiên, ánh mắt thì nhìn theo chiếc xe, nhưng tâm trí đã bay đi nơi khác.
Cô nghĩ đến lời nói của Du Chi, nghĩ đến… bước cuối cùng.
Chỉ nghĩ thôi, cả người cô lại đỏ bừng lên. Cô khẽ huých tay Du Cận Đường, giả vờ bâng quơ hỏi: “Tối nay có sắp xếp gì không?”
Du Cận Đường thật ra vẫn chưa quen với việc thân mật như vậy với thần tượng của mình. Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703305/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.