Anh ta gầy đi, lớp phấn nền dày cộp cũng không che được quầng thâm dưới mắt. Du Chi không muốn để ý, nhưng nhiều năm huấn luyện đã rèn
cho anh khả năng quan sát nhạy bén như mắt thần, rất nhiều phản ứng chỉ là theo bản năng.
Là vì Ôn Lật Nghênh sao?
Một kẻ vì yêu mà tinh thần sa sút, một người vì yêu mà điên cuồng. Nhìn thế nào cũng giống như anh là kẻ thứ ba xen vào, là một tội nhân.
Nếu đã như vậy, lúc trước tại sao anh ta lại làm ra chuyện tổn thương cô? Du Chi không hiểu.
“Phải.” Anh khẽ nhíu mày. “Cậu Trần, có chuyện gì sao?”
Vẻ mặt Trần Trú Ngôn có chút cứng đờ, nhưng vẫn cố chấp nhìn thẳng vào Du Chi.
Sau khi hoàn toàn cắt đứt với Ôn Lật Nghênh, anh ta đã suy nghĩ rất nhiều. Lồng ngực luôn như bị một tảng đá lớn đè nặng, buồn bực đến không thở nổi. Anh ta hối hận. Hối hận đến ruột gan xanh mét. Nếu lúc đó anh ta không hồ đồ, có phải người đứng bên cạnh Ôn Lật Nghênh, người có thể cùng cô kết hôn, chính là anh ta không? Ánh mắt chân thành nồng nhiệt đó từng chỉ dành cho một mình anh ta, bây giờ lại phải chia sẻ cho một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, điều này làm sao anh ta có thể cam tâm.
“Anh nghĩ cô ấy sẽ thích anh sao?” Trần Trú Ngôn lạnh lùng nhìn Du Chi, cố gắng giữ bình tĩnh, dù ghen tuông đã gần như khiến anh ta phát điên.
Ngày đó, anh ta đã tra về Du Chi. Đội trưởng đội đặc nhiệm, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703283/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.