Cái gì mà anh cũng rất khó theo đuổi?
Liên quan gì đến cô, cô có theo đuổi anh đâu. Du Chi có ý gì chứ?
Trước đó anh nói, anh đổi ý rồi. Còn gọi cô là “vợ”. Nghĩ đến hai chữ đó, Ôn Lật Nghênh bất giác rùng mình, một lớp da gà nổi lên trên cánh tay.
Anh gọi cô là vợ. Ai là vợ của anh chứ!
“Du Chi, anh bị bệnh à.” Ôn Lật Nghênh không chút khách khí, chẳng màng đến thể diện danh môn thục nữ. “Tôi còn chưa đồng ý liên hôn, anh dựa vào đâu mà gọi tôi…” Cô cuối cùng vẫn thấy ngượng, không nói ra được hai chữ kia, hai má nóng bừng.
“Nói cái gì?” Du Chi tựa vào chiếc xe motor, thân hình thoải mái, trong vẻ tản mạn lại toát ra một chút bất cần. Anh ra vẻ muốn chơi trò lưu manh đến cùng: “Với lại, nói rồi cũng có thể đổi ý. Tôi không phải là quân tử, không ngại thanh danh xấu thêm một chút.”
“Anh…” Cô rõ ràng rất giỏi ăn nói, lúc làm nũng có thể nói đen thành trắng. Nhưng bây giờ, lời nói như bị chặn lại ở cổ họng. Giữa họ chỉ là thỏa thuận miệng, không có hợp đồng, không có giấy trắng mực đen.
Ôn Lật Nghênh chột dạ nuốt nước bọt. Tức thật, bây giờ Du Chi lật lọng, cô chẳng có gì để ràng buộc anh cả. Đây là Kinh Bình, là địa bàn của anh.
“Nhưng… chúng ta chỉ mới gặp nhau chưa đến mười lần!” Ôn Lật Nghênh cố gắng giữ vững khí thế. “Hoàn toàn không thân, không có nền tảng tình cảm.”
Nếu đã khiến đối phương thống khổ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703277/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.