Lại một lần nữa ngủ đến khi mặt trời lên cao, Ôn Lật Nghênh mới lơ mơ mở mắt. Trên người chỉ còn vắt vẻo chiếc váy ngủ hai dây mỏng manh.
Cô khẽ vươn vai một cái, khung cảnh trước ngực lộ ra không sót thứ gì.
Cơ thể hoàn toàn thả lỏng, tâm trạng cũng thoải mái theo. Ôn Lật Nghênh hoàn toàn không cần lo lắng cảnh xuân này bị ai đó nhìn thấy… bởi vì trong suốt một tuần qua, người kia như thể đã bốc hơi khỏi thế gian, rồng thấy đầu không thấy đuôi.
Rõ ràng ở chung một mái nhà, vậy mà bảy ngày qua, họ thật sự chỉ gặp nhau đúng ba lần, đúng như bản thỏa thuận.
Nói thật, điều này có chút đảo lộn nhận thức của Ôn Lật Nghênh. Một công việc lương tháng chẳng được bao nhiêu, anh có cần phải liều mạng đến vậy không?
Cô là điển hình của thế hệ trẻ “vui sống hôm nay”, tối không ngủ, sáng không dậy nổi. Vài lần rạng sáng mơ màng sắp ngủ, cô mới nghe thấy tiếng anh mở cửa trở về; đến khi cô tỉnh giấc hoàn toàn, Du Chi đã ra khỏi nhà từ sớm. Ba cô quản lý cả một tập đoàn lớn như vậy, cũng đâu có bận đến mức này!
Nhưng như vậy cũng tốt, cô có toàn quyền sử dụng căn nhà của anh. Cô đã ngứa mắt với phong cách trang trí toàn đen, trắng, xám của anh, vừa hay đây là cơ hội để cô phát huy tài năng nghệ thuật của mình.
Ôn Lật Nghênh nhìn một vòng quanh phòng ngủ đã được “cải tạo”, không khỏi vui sướng. Bàn trang điểm pha lê lộng lẫy, sofa nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703278/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.