Sau khi tiễn Ôn Lật Nghênh đi, Du Chi ngả người ra sofa, nghịch chiếc điện thoại vừa mới đổi. Là dòng máy mới nhất, nhưng anh cảm thấy không quen tay bằng cái cũ. Ngay cả tên cửa hàng cũng phải chỉnh sửa nửa ngày, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Trong tầm mắt, chai nước hoa Chance màu xanh kia vẫn có cảm giác tồn tại rất mạnh. Anh lạnh mặt, cầm nó lên, đặt ở một góc bàn trà xa hơn. Anh vừa mới quen với mùi hương hoa hồng trên người Ôn Lật Nghênh, cô lại đổi sang mùi cỏ cây. Người phụ nữ này thật sự quá thất thường.
Chưa kịp ngồi lại chỗ cũ, ngoài cửa đã có tiếng mở khóa. Tim Du Chi khẽ gợn sóng, rồi anh mới sực nhớ ra, cô làm gì có chìa khóa nhà anh. Anh đang mong chờ điều gì vậy?
“Tiểu Bạch!” Là giọng của Dương Như Tĩnh, không khó để nghe ra sự kích động trong đó. “Lật Nghênh đâu, Lật Nghênh đâu?”
“Đã nói rồi, đừng gọi con như vậy.”
Dương Như Tĩnh bĩu môi không thèm để ý. Tên của bốn anh em nhà họ Du là do bà và Du Chung Khang tự mình đặt, tốn rất nhiều tâm huyết. Vậy mà Du Chi, đứa con ngỗ ngược này, sau khi vào đại học đã lặng lẽ đổi tên của mình. Vì chuyện này mà bà và chồng đã phải quỳ trong từ đường suốt một ngày một đêm. Giờ nghĩ lại, bà vẫn còn thấy đầu gối đau nhức.
Cái thằng nhóc này, tu tám kiếp mới cưới được một cô gái tốt như Ôn Lật Nghênh, vậy mà còn tỏ ra không vui.
“Mẹ hỏi con đấy.” Dương Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703276/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.