Du Chi đứng ngoài cửa, nghe rõ giọng nói của cô, anh vội vàng quay lưng đi.
Ánh mắt anh dừng lại trên ngọn nến đang leo lét trên bàn trà, trở nên vô cùng ngưng trọng. Bàn tay buông thõng bên hông bất giác siết chặt, che giấu sự không tự nhiên.
Người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì đây.
“Ôn Lật Nghênh.” Du Chi nuốt nước bọt, giọng nói trầm khàn. “…Cô không sao chứ?”
Hai giây sau, trong phòng mới có tiếng đáp lại khe khẽ: “Không, không có gì.” Giọng cô không chỉ nghẹn ngào vì tiếng khóc, mà còn run rẩy.
Người khác có lẽ không nghe ra, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm của một đặc nhiệm, Du Chi lại vô cùng nhạy bén với những chi tiết nhỏ này.
“Bị thương à?”
“…Ừm.” Ôn Lật Nghênh định tỏ ra cứng rắn, nhưng cơn đau nhói từng cơn từ mắt cá chân truyền đến quá rõ ràng. Một tiểu thư kiêu kỳ như cô, làm sao chịu nổi.
Vừa rồi mặt cô đẫm nước mắt, ướt át khó chịu, cô muốn đi lấy khăn giấy để lau. Nào ngờ cạnh giường có một bậc thềm nhỏ, trong bóng tối cô không nhìn rõ, vô tình trẹo chân. Nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra, cô hoảng hốt chạy ra chặn cửa, mắt cá chân lại bị trật thêm một lần nữa.
Nỗi uất ức dồn nén trong lòng hoàn toàn vỡ đê.
Nước mắt rơi lã chã.
Kể từ lúc Du Chi nhắc đến Trần Trú Ngôn, Ôn Lật Nghênh đã không thể kiềm chế được nữa. Mọi người nói không sai, cô rảnh rỗi nên mới chạy theo sau lưng Trần Trú Ngôn, từ Hong Kong đến Kinh Bình. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703275/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.