Trời cũng vào mùa xuân, không còn lạnh. Những cơn gió nhẹ thổi qua từng tán lá, ánh nắng chiếu rọi qua những nhánh cây.
Bên ngoài căn hộ, tiếng chuông cửa liên tục vang lên. Vì Lâm Tường vẫn chưa đi lại bình thường, Mộc Lan từ trong bếp vội vàng chạy ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Du Linh cười chào hỏi.
" Tôi không làm phiền hai người chứ."
Mộc Lan có chút ngượng nghịu, trả lời.
" À, không phiền cô vào trong đi."
Du Linh đi vào, đặt giỏ trái cây trên bàn. Nhìn Lâm Tường một lượt, rồi quay sang nhìn cô.
" Đã thấy đỡ hơn chưa."
Anh ta gật đầu.
" Ừ, đỡ nhiều rồi. Cũng không có gì đáng ngại, một thời gian nữa cũng khỏi hẳn."
Cô ấy cười, nói.
" Còn không phải người chăm sóc anh tận tâm sao, đúng là không thay đổi gì."
Lâm Tường cười. Nắm tay Mộc Lan đan vào tay mình, cảm thán một câu.
" Không phải là nhờ có em à, dù sao cũng cảm ơn."
Cô ấy nhìn hai người, vui vẻ nói.
" Thấy anh và cô ấy hạnh phúc là em cũng vui rồi, nhưng chuyện chúng ta giả vờ qua lại cũng nên nói cho cô chú biết."
Lâm Tường cũng nghiêm túc nói.
" Về chuyện này để anh nói với ba mẹ, nhờ em chuyển lời đến cô chú anh sẽ đến tạ lỗi sau."
Du Linh gật đầu.
Mộc Lan khó hiểu nhìn hai người.
Cô ấy nhìn Mộc Lan, cười nói.
" Nếu có gì thắc mắc thì hỏi người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-toi-tung-la-ban-gai-cu/3359477/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.