Buổi tối Y Thần đem đồ ăn đến, bác sĩ cũng đến xem tình hình của Lâm Tường. Rồi dặn dò cô ấy xong rồi cũng rời đi, Y Thần đến bên cạnh.
" Em ăn chút gì đi, không thể nhịn đói được. Nếu ta mà tỉnh dậy thấy bộ dạng này của em, thì sẽ tồi tệ hơn đó."
Mộc Lan nghe vậy cũng bắt đầu ăn, cô ngồi chờ cô ấy ăn xong ngồi thêm một chút cũng trở về.
Hơn chín giờ tối, cô ấy đi tắm sơ qua. Thay một bộ quần áo đơn giản, rồi lấy ít nước ấm để vào chậu rửa mặt. Đi đến giường bệnh, lau người cho Lâm Tường, thay một bộ đồ khác cho anh ta.
Có lẽ đã mấy ngày trôi qua không ngủ, Mộc Lan gục đầu xuống giường, nghiên đầu nhìn anh. Một lúc sau có tiếng thở đều đều, kim đồng hồ tí tách. Ở bên ngoài cũng lất phất mưa, có gió nhẹ.
Lâm Tường nằm trên giường, đôi mày nhíu lại rồi giãn ra. Từ từ mở mắt, nhìn chăm chú trần nhà, cảm nhận được tay mình như có ai đang nắm, anh nghiên đầu nhìn qua.
Nhưng vì vết thương trên đầu mà rên nhẹ một tiếng, Mộc Lan nghe tiếng thì tỉnh giấc. Cô ngồi thẳng người dậy nhìn anh, đôi mắt ửng đỏ lên không kìm được nước mắt rơi xuống.
Lâm Tường nhìn cô, cười nhẹ.
" Tôi còn chưa chết, em khóc cái gì."
Nói xong anh dang tay ra, muốn cô ôm mình. Mộc Lan cũng hiểu ý, cô nhồm người lên. Nhưng vì sợ động đến vết thương trên phần bụng của anh, nên cô chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-toi-tung-la-ban-gai-cu/3356348/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.