Ba ngày sau, Hạng Tri Lam nhận được một phong thư do công ty chuyển phát nhanh gửi đến. Hắn tiện tay mở ra, một tấm bưu thiếp đến từ Hàng Châu cùng một chiếc chìa khóa rơi ra. Hắn dừng một chút, mở một mặt bưu thiếp kia ra, trên đó viết ba chữ: “Chúc hạnh phúc”. Giữa chữ “Chúc” và chữ “hạnh phúc” là một khoảng cách, có một vết mực vô cùng nhỏ, như là chủ nhân của bưu thiếp kia cuối cùng không biết là chúc ai hạnh phúc, nên bỏ trống. Hạng Tri Lam gọi Trình Tiểu Chanh vào, đưa chìa khóa cho cô: “Căn hộ Nhạn Cư kia, đem bán đi.”
Qua hết năm, Nguyên Sơ cũng không vội vã chạy đi công tác. Ung dung ở nhà đợi đến bốn tháng, thu dọn vali, chuẩn bị đi Dominica (một quốc gia nằm trong vùng Caribê) tham gia Liên hoan phim. Trong nước cũng rất quan tâm đến Liên hoan phim ở Dominica, sau khi Nguyên Sơ được đưa vào danh sách đề cử, cũng khơi dậy không ít đề tài bàn tán. Trình Tiểu Chanh giúp Nguyên Sơ và Hạng Tri Lam đặt trước chuyến bay, tài xế lái xe đưa bọn họ đến sân bay, đến nơi Nguyên Sơ xuống xe trước, vừa vào sân bay liền bị vây lại.
Y đã thương lượng cùng Hạng Tri Lam, nếu như có quá nhiều fan, hai người bọn họ sẽ tách ra. Nguyên Sơ ở trong đám người nhìn thấy “Pháo tỷ’, y kéo nhẹ kính râm xuống, cười với cô nàng, thì ra cô nàng quấn đèn chớp quanh thân, liền nhanh chóng thu hút được sự chú ý của Nguyên Sơ. Y đeo kính râm lên lại, chen khỏi đoàn người đi tới nơi soát vé.