Giang Duật Dã bực dọc day trán, đúng là Giang Thiên Hùng ra đề khó thật đấy, nhưng cậu phì cười chẳng mấy để tâm: “Vội cái gì, ông cụ có quy định thời gian đâu, chỉ cần trước khi lên lớp 12 đạt được thành tích cho ông ấy xem là được.”
Tần Tuấn Vũ câm nín, cậu ta không hiểu Giang Duật Dã lấy đâu ra tự tin mà cho rằng mình có thể lọt top ba trăm trước khi lên lớp 12?
Cậu ta học cùng Giang Duật Dã từ cấp hai đến cấp ba, không có ai hiểu rõ thâm căn cố đế về Giang Duật Dã hơn hai người bọn họ, cái con người này đã học hành bao giờ đâu.
Tần Tuấn Vũ vuốt mặt: “Thôi được, tao với Chu quay về trước đây. Bên phía Lâm Hàm tao sẽ giúp mày nghe ngóng thử xem, để tiện gọi đến nếu mày cần.”
Bọn họ đi rồi, Giang Duật Dã khoác một chiếc áo đen lên người, cầm theo điện thoại rời khỏi nhà.
Cậu lái xe mô tô chạy lên phố, sau đó đi vào cửa hàng tiện lợi với cái mũ áo màu đen sùm sụp trùm lên đầu, cậu mua một phong kẹo cao su, vừa nhai vừa hướng ánh mắt về quán net phía đối diện.
Ánh mắt tối tăm đột nhiên dừng lại, bộ đồng phục pha giữa hai màu trắng xanh đặc biệt nổi bật giữa khu phố ồn ào, huyên náo.
Không ngờ Phong Thanh Việt vẫn còn ở đây.
Giang Duật Dã cũng không vội đi, cậu dựa vào tường, miệng thổi bong bóng lẳng lặng quan sát cô.
Nhân viên tiệm trà sữa bước ra, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-cho-phep-hon-anh-say-dam/3475668/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.