Giang Duật Dã có kiểu lái xe mạo hiểm không cần mạng làm Phong Thanh Việt sợ đến mặt mũi trắng bệch, không dám mở mắt ra, người ngồi cách cậu một khoảng, tay túm chặt vào yên xe.
Cậu vừa phanh gấp, Phong Thanh Việt không khống chế được mà nhào cả thân mình lên lưng cậu, hai tay túm chặt lấy eo cậu. Cả người Giang Duật Dã cứng đờ, Phong Thanh Việt cuống quýt ngồi thẳng lại, xin lỗi rối rít: “Xin lỗi, không làm đau cậu đấy chứ? Tôi, tôi không cố ý đâu.”
Giang Duật Dã quay đầu, cậu có thể nhìn ra chóp mũi cô đã bị đụng đến đỏ ửng, khóe mắt cũng hơi đỏ như sắp khóc, vậy mà ánh mắt còn dè dặt nhìn cậu, sợ cậu nổi giận.
Giang Duật Dã lơ đễnh khẽ ậm ừ, hai người yên lặng đợi đèn đỏ, giây lát sau, cậu lại nổ máy, sau đó thò tay kéo góc áo khoác của mình về phía sau: “Nắm lấy, không lát nữa ngã chết thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Phong Thanh Việt ngẩn ra một thoáng, rồi cẩn thận thò tay túm lấy, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh, chỉ là so với ban nãy, tốc độ đã ôn hòa hơn rất nhiều.
Chín giờ năm mươi phút, Phong Thanh Việt về đến trước cửa nhà.
Cô xinh xắn đứng dưới đèn đường, dùng tay vuốt vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung: “Cảm ơn bạn Giang, đến nhà tôi rồi.”
Giang Duật Dã không nói lời nào, để lại cho Phong Thanh Việt một luồng khói xe.
Cô thấy hơi cạn lời, cái người này khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-cho-phep-hon-anh-say-dam/3475669/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.