Ngày hôm sau.
Phong Thanh Việt mặc đồng phục sọc xanh lam trắng đến trường từ rất sớm.
Cô ngồi xuống làm xong một đề toán, các học sinh của lớp 11-6 mới bá vai bá cổ, cười nói ồn ào đi vào lớp.
Thấy Phong Thanh Việt ở đó, mọi người cảm thấy hơi bất ngờ. Ngay đến lớp trưởng Châu Nhất Thắng và lớp phó học tập Trần Thao chăm học nhất lớp cũng phải sát giờ chuông reo vào học mới đặt chân vào đến lớp nữa là.
Mạnh Dư Dư vừa vào lớp đã vui vẻ bắt chuyện với Phong Thanh Việt: “Chào buổi sáng Thanh Việt.”
Phong Thanh Việt cũng cười đáp lại: “Chào buổi sáng.”
Mạnh Dư Dư nhìn thấy cuốn vở bài tập chi chít chữ của cô thì cảm thấy đau đầu: “Tớ chỉ nhìn thấy cuốn bài tập này ở lớp 11/1 và 11/2 thôi.”
Cô ấy ngáp một cái, bỏ sách lên bàn xong thì nằm bò ra bàn ngủ bù.
Vì còn đang lo chuyện của bà cụ Lâm, Phong Thanh Việt cũng không có tâm trạng làm bài tập nữa, cô bèn lấy điện thoại ra, sau một hồi do dự vẫn quyết định nhắn tin cho Lâm Hàm: Bà nội bị bệnh rồi.
Mấy giây sau đã thấy cô ta nhắn lại: Mày nói với tao làm gì, tao có phải bác sĩ đâu, bị bệnh thì tìm bác sĩ đi. Còn nữa, đừng có nhắn tin cho tao, buồn nôn.
Phong Thanh Việt chỉ nhìn thấy sự bực bội và chán ghét qua mấy dòng chữ ngắn ngủi, khuôn mặt cô cũng không thể hiện cảm xúc gì.
Từ nhỏ Lâm Hàm đã ghét cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-cho-phep-hon-anh-say-dam/3475666/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.