Cô gái để quyển sáchtrên tay xuống, thương tiếc vỗ vỗ cái lưng nhỏ của cô bé, dịu dàng an ủi nói:“Hinh Hinh không khóc, coi như Đồng Đồng lấy món đồ chơi của con, con cũngkhông thể nói hắn như thế, biết không? Cô giáo giúp con nói với hắn, có đượckhông?”“Vâng!” Thanh âm mềm mạicủa cô gái nhỏ vang lên, mắt to chớp chớp lã chã chực khóc, lôi kéo cô gái đi tớinơi vui chơi của nhà trẻ. Sau buổi trưa là thờigian hoạt động tự do, những đứa trẻ ở đây lại náo loạn rượt đuổi nhau khắp nơi,cô gái nhìn bọn nó, môi đỏ mọng tinh xảo cũng không nhịn được giương lên nụ cười.Trong đám đông, cô tìm được Đồng Đồng theo lời Hinh Hinh nói, cô vội vàng kéocô bé ngồi xổm người xuống: “Đồng Đồng.” Đồng Đồng là một bétrai xinh đẹp, cậu bé nhìn thấy cô gái bên cạnh Hinh Hinh, cố ý làm cái mặt quỷ:“Mít ướt, cũng biết đi tố cáo cô giáo sao!” Lần này, Hinh Hinh uất ứckhóc lớn hơn: “Đồng Đồng là tên khốn kiếp, chỉ biết bắt nạt Hinh Hinh” “Đồng Đồng.” Cô gái tứcgiận trách hắn một tiếng nhưng lại vẫn rất dịu dàng, cô nói với Đồng Đồng: “Mọingười đều đối xử với nhau rất tốt, tại sao con muốn cướp đồ chơi của Hinh Hinh?Cô không phải đã nói, con trai phải chăm sóc con gái sao?” “Nhưng cậu ấy nói mìnhlà chị gái của con, con phải nghe lời cậu ấy... Con không muốn, con là contrai! Mới không cần nghe lời con gái.” Đồng Đồng làm như một người đàn ông ngẩngđầu lên, bộ dáng cực kỳ đáng yêu. Cô gái có chốc lát mấthồn, tiếp theo đó là một nụ cười tràn ra: “Ừ, Đồng Đồng là con trai, cho nênlàm sao có thể bắt nạt con gái nha! Mặc kệ bạn ấy không phải là chị gái, concũng không thể bắt nạt bạn ấy, biết không?” “Được rồi, được rồi.” ĐồngĐồng bĩu môi, vuốt vuốt đồ chơi trả lại cho Hinh Hinh, nghiêm túc nói: “Sau nàycậu không được nói mình là chị gái! Mình là con trai, cậu phải do mình bảo vệ,có biết không?” Hinh Hinh hít hít mũi,vội vàng gật đầu, giống như chỉ cần có món đồ chơi, cái gì cô bé cũng đồng ý. Đồng Đồng lúc này mới hảhê gật đầu một cái, kéo Hinh Hinh qua: “Tốt, vậy mình dẫn cậu đi chơi.” Sau đó,hai đứa nhỏ lại quấn quýt với nhau. Cô gái nhìn Đồng Đồngvà Hinh Hinh, đã sớm không còn cảm giác đau lòng nhưng lúc này dường như cô lạicó chút đau đớn. Không... Cô đã sớmkhông còn đau lòng, đau lòng là gì, cô đã sớm quên mất... “Thiên Vi, phòng làm việcnói cậu có điện thoại.” Đột nhiên vang lên một tiếng kêu khiến cô gái ngẩn ra,cô vẫn không nhúc nhích, cho đến khi tiếng kêu vang lên một lần nữa ở phía sau:“Thiên Vi, Thiên Vi! Cậu có nghe không? Cậu có điện thoại!” Lúc này, cô mới chậmrãi đứng dậy quay đầu lại, nhìn về phía người đi tới, thẫn thờ gật đầu một cái. Thì ra là, thật sự làđang gọi cô... Đúng rồi, Thẩm Thiên Vi, cô là Thẩm Thiên Vi... “Alô, Ai vậy? Tôi là ThẩmThiên Vi.” Thẩm Thiên Vi ngồi ở trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên, lễ phépnhẹ nhàng nói. “Vi Vi, là mẹ.” Giọng nói ở bên kia khiếnThẩm Thiên Vi không tự chủ được nâng lên một chút ý cười, giọng nói trở nên êmái mà vui vẻ: “Mẹ, có chuyện gì sao?” “Mẹ gọi điện thoại chocon, con cũng không nhận, hại mẹ cho là con xảy ra chuyện gì rồi... Con có khỏekhông? Con lâu rồi không có về nhà, mẹ với ba đều rất nhớ con, con không cònthương ba mẹ sao!” “Làm gì có” Thẩm ThiênVi bật cười, nhẹ nói: “Điện thoại di động con để ở phòng làm việc, con ở bênngoài mang theo mấy đứa nhỏ đi hoạt động tự do! Gần đây nhà trẻ có việc, con cóchút bận, khi nào rảnh thì con sẽ về.” Có phải như thế không?An Vịnh Tâm cũng không lật tẩy cô. Là thật không rảnh haylà không muốn về nhà? Kể từ sau chuyện kia, số lần con gái về nhà rất ít, saukhi có công việc, số lần về nhà chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, ai... “Vi Vi...” “Vâng?” An Vịnh Tâm do dự thậtlâu, mới chậm rãi cố ý nhỏ giọng nói: “Chủ nhật tuần này, Thiên Dục sẽ trở về,con có muốn cùng chúng ta đi đón hắn không?” Thật lâu sau, ThẩmThiên Vi cũng không lên tiếng, cô chỉ lẳng lặng đứng đó, ngón tay cầm điện thoạivì dùng sức mà trắng bệch, cho đến lúc An Vịnh Tâm hỏi lần nữa, Thẩm Thiên Vi mớithoáng như tỉnh mộng hỏi: “Mẹ, mẹ mới vừa nói cái gì? Mẹ nói là...” “Ừ, Thiên Dục cho chúngta biết, hắn đã kết thúc tất cả khóa học cùng công việc ở bên kia, chuẩn bị trởvề nước, con có muốn cùng chúng ta đi đón hắn không?” “... Có.” Một lúc sau,cô mới nghe mình phát ra một chữ độc nhất. Cô đặt điện thoại xuống,gần như ngây ngốc đứng tại chỗ, cô không biết mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ làcảm thấy trái tim đã sớm chết lặng của mình đang đập loạn lên. Cho đến khi các giáoviên khác ở phòng làm việc phát hiện sự khác thường của cô, mới rối rít quantâm tiến đến hỏi thăm: “Cô giáo Thẩm, cô có khỏe không? Tại sao lại khóc? Có phảitrong nhà có chuyện gì hay không?” Một người chưa từng có bất kỳ biểu hiện nào,bị mọi người trong phong làm “Người đẹp búp bê”. Nhưng bây giờ lại khóc, tất cảmọi người cảm thấy sự tình nhất định rất nghiêm trọng! Khóc? Cô đưa tay, sờ sờ gươngmặt, lúc này cô mới phát hiện, cô thật sự khóc, khóc đến nỗi nước mắt rơi đầy mặt,hoàn toàn không ngừng được... Giờ phút này, cô mới biết, thì ra cô còn biếtkhóc, cô còn có nước mắt. Bởi vì hắn muốn trở về!Bảy năm rồi, hắn cuối cùng cũng muốn trở về! “Vi Vi.” Thẩm Thiên Vi đi qua đạisảnh của sân bay, từ trong đám người cô rất nhanh tìm được chủ nhân của giọngnói gọi cô. Đó là một cặp vợ chồng rất xứng đôi, rõ ràng không còn trẻ, nhưngngười nam vẫn anh tuấn như cũ, người nữ vẫn xinh đẹp cao quý. “Ba, mẹ.” Thẩm Thiên Viôm chầm cả hai người. An Vịnh Tâm sờ sờ đầucon gái, đau lòng nói: “Mẹ còn tưởng rằng việc dạy dỗ bọn nhỏ không khổ cực,nhưng con sao lại gầy như vậy! Cũng không có chăm sóc tốt cho mình phải không?” “Vợ à, em không biết việcdạy dỗ bọn trẻ rất cực khổ sao? Líu ríu, rất nhức đầu.” Thẩm Tư Kiều trêu ghẹonói. Thẩm Thiên Vi nhìn bọnhọ cãi vả, cười trừ. Trên thế giới này, ngườicô hâm mộ nhất chỉ có ba, mẹ! Nhiều năm như thế, bọn họ vẫn ân ái như cũ, nămtháng căn bản không có ảnh hưởng đến tình cảm của họ. “Đừng nói nữa... Máybay đã tới rồi, chúng ta đến cửa đi.” Thẩm Tư Kiều nhắc nhở. Thế là ba người đi vềphía cửa ra vào chờ đợi. Thẩm Thiên Vi rất tỉnhtáo, càng đến gần cửa ra vào, tay chân cô lại càng lạnh. Thật ra thì, cô có thểkhông cần đến, cô không cần hành hạ mình như thế, nhưng mà, cô lại vui vẻ chịuđựng, coi như là bị hành hạ từng chút một đến khi không còn sức lực, cô cũngkhông hề nói một câu oán hận! Cô muốn gặp hắn! Cho dùgặp phải cảnh tượng như thế nào, cô đều muốn gặp hắn! Không phải là cô điên, côchỉ là vì muốn thấy hắn. Máy bay hạ cánh rấtnhanh, từng đợt từng đợt người từ cửa ra vào đi ra. An Vịnh Tâm và Thẩm TưKiều cũng không có biểu hiện quá kích động, nhưng từ hành động bọn họ chăm chúlắng nghe cũng có thể thấy được, bọn họ rất là nóng lòng, bọn họ rất yêu quýcon trai mình, vừa ra nước ngoài chính là bảy năm... Bảy năm, không tính là thờigian quá dài, nhưng đối với với bọn họ mà nói, cũng là sự chờ đợi bảy năm trời. Con mắt của Thẩm ThiênVi chăm chú khóa trên cánh cửa kia, trái tim nhảy từng trận đau nhói; trong lúcnày, cô lại sợ. Đang lúc cô tính toáncó nên đào binh hay không thì một bóng dáng quen thuộc bước ra từ cửa ra vào,giống như một loại nam châm hút lấy cô, nước mắt chợt từ khóe mắt cô chảy xuống... Là hắn, hắn thật sự đãtrở lại! Bảy năm rồi, hắn đãthay đổi, cho dù cô quen thuộc hắn như thế nào, liếc mắt một cái liền nhận ranhưng cũng không thể không thừa nhận, hắn không bao giờ là Thẩm Thiên Dục gầy yếucủa bảy năm trước nữa ... Hắn thật cao lớn, thân thể cao to trong cái áo màu trắngcó vẻ ưu nhã mê người, quần tây màu xám tro nhạt càng làm hai chân thon dài củahắn càng thêm có lực; mà khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết lại không thay đổi,càng có nhiều mỵ lực của đàn ông hơn trước, môi mỏng hiện lên nụ cười dịu dàngnhư nước, cực kỳ mê hoặc. Thẩm Thiên Dục đã trưởngthành, hắn đã là một người đàn ông chân chính cũng là lúc cô đưa tay cũng khôngchạm tới người đàn ông này! “Thiên Dục!” Vào giây đầutiên Thẩm Thiên Dục bước ra cửa An Vịnh Tâm liền nhận ra hắn, nhìn hắn từng bướctừng bước đến gần, bà đột nhiên khóc rống lên như trẻ con! Lúc bà có thể bắt đượchắn thì bà đưa tay ra ôm lấy hắn khóc lớn “Cái tên tiểu tử khốn kiếp này, vừađi là nhiều năm như thế, e-mail cũng không viết được mấy cái! Con cho là ngườilàm mẹ này đã chết rồi sao?” Thẩm Thiên Dục bất đắcdĩ ngó ngó ba mình, mặc cho An Vịnh Tâm ôm hắn khóc thút thít, “Đang ở chỗ đôngngười mà mẹ làm như thế thì thật mất mặt! Còn nữa, hôm nay con mặc áo trắng, đừngcó làm dơ.” “Con nói gì!” An VịnhTâm ngẩng mặt lên, tức giận vỗ vào mặt hắn một cái “Cẩn thận mẹ thu phục con.” Thẩm Thiên Dục lắc đầumột cái cười lên, sau đó mới thay An Vịnh Tâm lau sạch nước mắt, trong tròng mắtđen hiện lên vẻ xúc động hiếm gặp, nhẹ nói: “Mẹ.” Rồi lại quay đầu nhìn về phíaThẩm Tư Kiều, “Ba.” Cuối cùng, hắn chuyểnsang nhìn Thẩm Thiên Vi đang ngây ngốc ở một bên, lộ ra một nụ cười êm ái: “Chịhai.” Chị hai. Thẩm Thiên Vi co rúm mộtcái, cô từ trong mộng hoàn toàn tỉnh lại! Cô muốn nở một nụ cười lại phát hiệnkhó như lên trời...”Chị hai”, hai chữ này cô đã từng dùng mọi biện pháp để khiếnhắn gọi nhưng sao bây giờ nó giống như một con đao, làm lòng cô máu chảy thànhsông. Cô vĩnh viễn không quênđược bảy năm trước, hắn bị tai nạn giao thông, sau khi tỉnh lại câu đầu tiênnói với cô là “Chị hai”. Hai chữ kia, thiếu chút nữa làm cô nổi điên, quả thậtsống không bằng chết! Thiên Dục của cô, từ nhỏđến lớn vẫn cố chấp như vậy, không chịu gọi cô là “Chị hai”, coi như cô có lớntiếng, hắn cũng chưa từng thỏa hiệp! Hắn đã từng nói, đối với hắn, cô vĩnh viễnsẽ không là chị hai, bởi vì hắn yêu cô, hắn muốn cô làm người phụ nữ của hắn. Nhưng hắn đã quên nhữnglời mình nói, cũng đã quên cô. Tai nạn giao thông năm ấyđã làm não bộ bị tổn thương, xuất hiện tình tiết mất trí nhớ y hệt trong phim.Hắn nhớ mọi người, lại chỉ quên mình cô, còn có tất cả quá khứ của cô và hắn... Sau khi xuất viện, hắnbiết cô là chị gái của hắn, thế là hắn lễ phép gọi cô “Chị hai”. Không có ai biết, mỗi lầnkhi nghe hắn gọi cô là “Chị hai”, cô cam tâm tình nguyện biến mất khỏi thế giớinày. Cho đến khi đó, cô mới biết mình thống hận hai chữ này như thế nào... Côkhông cần làm chị gái của hắn, cô không cần! Tại sao đến thời khắc kia cô mớihiểu ra, cho tới bây giờ cô cũng không bao giờ muốn làm chị gái của hắn! Nhưng là, tất cả đều đãmuộn! Khi hắn yêu cô, cưng chiều cô, cô trốn tránh. Đợi đến khi cô hiểu đượclòng mình... thì trong thế giới của hắn, không còn có “Thẩm Thiên Vi”, chỉ cóhai chữ “Chị hai” buồn cười này. “Vi Vi, con có khỏekhông?” An Vịnh Tâm sờ sờ cái trán Thẩm Thiên Vi “Sắc mặt con xem ra không tốtlắm.” “Con không sao.” ThẩmThiên Vi cuối cùng cũng nén tức giận xuống kéo ra nụ cười, mắt đẹp nhìn ThẩmThiên Dục ẩn chứa tình yêu say đắm “Trở lại là tốt rồi, ba mẹ cũng rất nhớ em.” Ý cười trong tròng mắtđen không giảm, chỉ là có chút đùa giỡn hỏi, “Vậy còn chị?” “Cái gì?” Thẩm Thiên Viliền giật mình hô lên. “Ba, mẹ rất nhớ em, màchị là chị gái của em, không phải cũng nên nhớ em sao?” Thẩm Thiên Dục hỏi. “... Nghịch ngợm.” ThẩmThiên Vi dịu dàng mà thở dài nói. Nhớ hắn sao? Không, côkhông dám nhớ... Từ nhiều năm trước chođến bây giờ, cô không dám nghĩ đến hắn, sợ nghĩ đến hắn cô sẽ mất đi dũng khí sốngtiếp. Khi hắn quên cô, lại độtnhiên bị cử ra nước ngoài du học, trường học lấy toàn bộ học phí làm thành họcbổng, hỗ trợ hắn qua mỹ học lên thạc sĩ, cô cũng không dám nhớ hắn, cô sợ nhớ tớihắn sẽ cảm thấy phía trước là một mảnh hắc ám, cảm thấy không còn ý nghĩa để sống. Thiên Dục, chị làm saocó thể nhớ em? “Đừng quậy nữa, về nhàđi!” An Vịnh Tâm mặt không biến sắc nói sang chuyện khác. “Thiên Dục!” Một thanhâm nữ tính dễ nghe đột nhiêm vang lên phía sau họ. Lúc tất cả mọi ngườicòn chưa phản ứng kịp thì một vị mỹ nữ với mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt mị hoặcvới tròng mắt xanh lá đã tiến lên hôn lên gương mặt của Thẩm Thiên Dục. “Đây là...” An Vịnh Tâmlo lắng nhìn Thẩm Thiên Vi, vội vàng hỏi con trai mình. Thẩm Thiên Dục câu môimỏng cười khẽ, tự nhiên nói: “Thượng Quan Hi, là bạn tốt nhất của con ở Mỹ.” “Con chào bác trai, bácgái.” Thượng Quan Hi nhìn An Vịnh Tâm và Thẩm Tư Kiều lộ ra nụ cười duyên dáng. “Chào con.” An Vịnh Tâmvà Thẩm Tư Kiều đều không thể không thừa nhận, bọn họ đối với cô gái này có ấntượng vô cùng tốt. Nói thật, cô gái này có chút không đơn giản...Cái loại ác manày, quả thật là đồng loại với con trai nhà mình. Thượng Quan Hi thấy ThẩmThiên Vi, chớp chớp con ngươi màu xanh lá, cười lên: “Chị nhất định là ThẩmThiên Vi, chị gái Thiên Dục, phải không?” Thẩm Thiên Vi đang ngâyngười thì bị điểm danh có chút giật mình, cô lấy lại tinh thần, lễ phép cườinói “Chào em.” “Hắc hắc, chị không giốngchị gái của Thiên Dục một chút nào, ngược lại giống em gái của hắn hơn, tócđen, mắt đen, thật sự rất đẹp giống như búp bê.” Thượng Quan Hi làm như vô tâmnói, thế nhưng trong mắt đẹp cũng không che giấu được mười phần hứng thú.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]