“Xem ra cô rất rãnh rỗi”Thẩm Thiên Dục đột nhiên cười lên nhưng trong lòng không cười lành lạnh nói.
“A, không có, không có,tôi rất bận!” Thượng Quan Hi ám muội nhìn Thẩm Thiên Dục, “Cậu biết tôi có rấtnhiều việc mà! Lần này trở về tôi có rất nhiều việc muốn làm...” Cô đột nhiênghé sát bên tai Thẩm Thiên Dục, không biết nói cái gì, hai người đều là vẻ mặtvui cười. Sau đó Thượng Quan Hi hướng mọi người vẫy tay, “Bác trai, bác gái, chịVi Vi, con đi trước, bái bai! Chừng nào con rãnh lại đến thăm hai bác.”
Trong nháy mắt, cô liềnbiến mất như một làn khói, An Vịnh Tâm và Thẩm Tư Kiều nhìn nhau, âm thầm cảmthấy tình huống rất không ổn.
“Về nhà thôi!” Còn ThẩmThiên Dục vẫn bình thản nói, giống như chuyện vừa rồi hoàn toàn không tồn tại.
Thẩm Thiên Vi Như cónhư không nhìn tới hướng Thượng Quan Hi rời đi, kéo ra nụ cười chua xót... Tấtcả mọi chuyện đã rõ ràng, cô vẫn còn hy vọng xa vời vào cái gì đây?
Trằn trọc trở mình.
Thẩm Thiên Vi cuối cùngcũng không chịu được mà từ trên giường ngồi dậy, nhìn căn phòng lạnh lẽo củamình, ngay cả hơi thở cũng đem lại cảm giác tịch mịch... Bao lâu rồi cô không vềđây? Cô thật sự đã quên, kể từ khi Thẩm Thiên Dục rời đi, cô không dám trở về nữa,sợ nhìn thấy bất kì vật gì liên quan đến hắn cũng sẽ nhớ tới hắn sau đó tan nátcõi lòng.
Bao nhiêu lần ở trong mộngkhóc tỉnh lại, tỉnh lại khóc, khi đó cô thật sự cho rằng mình không thể chịu đựngđược! Cô còn từng suy nghĩ rằng, nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-cho-em-cung-chieu-anh/51458/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.