Những lời này thànhcông đả kích Thẩm Thiên Vi, thiếu chút nữa cô đã lộ ra nguyên hình! Trái tim củacô... Làm sao mà ngừng yêu thương hắn được? Chỉ là... Nước mắt đọng trên khóemắt cô một lần nữa, cô buộc mình gầm nhẹ: “Đúng vậy, đây là sai lầm, tất cả đềulà sai lầm không thể sửa chữa! Em có thể không quan tâm, nhưng chị không làm vậyđược! Chị không chịu nổi người khác ở sau lưng nói quan hệ của chúng ta, nói chịngay cả em trai mình cũng quyến rũ, nói chị biến thái, nói chị “luyến em trai”!Em không sao cả, vì em là thiên tài, nhưng em bằng cái gì cho là chị cũng khôngsao? Chị là người bình thường, cũng có giới hạn cuối cùng! Bởi vì em, chị mấtđi tất cả bạn bè, biến thành một người cô độc, biến thành một quái nhân đángthương! Chị thật sự không chịu được nữa rồi, em rốt cuộc có hiểu hay không?” Cô gầm nhẹ một phen,trong nháy mắt khiến toàn thân Thẩm Thiên Dục cứng ngắc, nhưng nhìn cô hoàntoàn mất khống chế, hắn đột nhiên như trút được gánh nặng... Bởi vì cuối cùng hắncũng biết được nguyên nhân cô lo lắng sợ hãi, cho dù cùng lúc đó, hắn cũng cảmthấy rất đau lòng. “Nếu sự thật là như vậy,anh nói với em một tiếng thật xin lỗi..Bởi vì anh sai lầm rồi, cho rằng em cũngyêu anh nhưng mà anh yêu em, yêu đến mức có thể vứt bỏ toàn thế giới.” Bỗng dưng cô cảm thấytrái tim mình bị móc ra, khô khốc chát chát, rồi lại không nhịn được nước mắtrơi đầy mặt. Cô cảm thấy mình thật ghê tởm, đứng trước mặt hắn thẳng thắn nóira tất cả, cô cảm thấy mình cực kỳ ích kỷ, cực kỳ đáng sợ! “Thiên Dục...” Cô khổ sởthở dài, mắt đẹp mang theo tình yêu say đắm nhìn hắn, nhỏ giọng thẳng thắn: “Emkhông phải là chị, làm sao biết chị tự ti chứ?” “Tự ti? Em rốt cuộcđang nói cái gì?” Thẩm Thiên Dục không hiểu. Mặt cô như không còn mộtgiọt máu, môi cô tái nhợt khẽ run, thật lâu sau, một sự thật mà cô không chịu nổitừ trong miệng bật ra “Chị... Là con gái của tội phạm giết người.” Đột nhiên không khí trởnên im lặng khác thường. Thẩm Thiên Dục cho làmình nghe nhầm, không thể tưởng tượng nổi mà cười lên, cố làm ra vẻ nhẹ nhõmnói: “Vậy sao? An Vịnh Tâm và Thẩm Tư Kiều biến thành tội phạm giết người hồinào vậy?” “Em rõ ràng cũng biết,không phải sao? Tại sao phải làm như không biết?” Cô nhếch môi. Cô thật sự cho rằngmình đã quên mất, cho đến ngày ba ruột của cô xuất hiện... Mặc dù cô ngoài mặt giảvờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng kỳ thật lòng cô đã như gương vỡ thànhnghìn mảnh. Đúng vậy, cô không hận, cũng đã quên! Nhưng tại sao ông ta lại xuấthiện, đến nhắc nhở cô nhớ tới sự thật tàn nhẫn kia! Cô không phải là congái của Thẩm gia! Ba ruột cô là người mang tội giết người, hơn nữa còn là hungthủ giết mẹ ruột cô... Cô hèn mọn như vậy, làmsao đường đường chánh chánh cùng Thẩm Thiên Dục ở chung một chỗ? Vô luận là chị em, hoặclà con gái của tội phạm giết người, mặc kệ là thân phận nào, đều không cho phépcô phóng túng tình cảm của mình! Nếu quả thật yêu hắn, sẽvì hắn mà suy nghĩ không phải sao? Đúng vậy, hắn đươngnhiên biết ý của cô, nhưng điều đó với bọn họ có quan hệ gì? “Thẩm Thiên Vi!” ThẩmThiên Dục hạ thấp giọng nói xuống, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên nhìnmình, nghiêm túc nói: “Em có thể không cần rối rắm như thế được không? Lúc nàocũng suy nghĩ lung tung? Em chỉ cần nhìn anh, yêu anh là được rồi, không cần vìbất cứ chuyện gì mà lo lắng.” “Chị không làm được.”Thẩm Thiên Vi khổ sở quay đầu “Trên thế giới này không phải chỉ có hai chúngta, tối thiểu còn có người yêu thương chúng ta là ba và mẹ, bọn họ tuyệt đối sẽkhông hi vọng nhìn thấy chúng ta ở chung một chỗ, tuyệt đối cũng không hi vọngchị yêu em.” “Em...” Thẩm Thiên Dụccứng họng “Thật là tức chết anh mà! Em vì như thế mà giận anh, như vậy mới thậtsự là tổn thương anh! Em đã lo lắng phản ứng của ba mẹ như thế, vậy thì đi, emtheo anh về nhà cùng nhau đối mặt với họ! Cùng lắm thì nói cho toàn thế giới biếtchúng ta đang yêu nhau! Xem bọn họ sẽ tiếp nhận chúng ta hay là sẽ thất vọng?” Thẩm Thiên Vi hoảng sợ,vội vàng lùi xa ra: “Em điên thật rồi! Cái gì mà nói cho toàn thế giới biết chứ,ba và mẹ sẽ bị dọa chết mất!” “Bọn họ sẽ không bị dọa!”cô muốn hắn giải thích như thế nào cô mới hiểu chịu hiểu “Dù sao, em theo anhtrở về thì biết.” “Chị không về.” ThẩmThiên Vi dùng lực tránh thoát Thẩm Thiên Dục, cô vội vàng chạy đi, muốn thoát khỏihắn. “Thẩm Thiên Vi, khôngcho phép chạy!” Tiếng bước chân đuổitheo càng ngày càng gần, Thẩm Thiên Vi hoảng hốt vọt tới bên lề đường, cũngkhông nhìn đèn tín hiệu bên đường liền chạy thẳng qua, gió bên tai đang thổi oo... Cô chỉ biết cô phải rời khỏi hắn thật nhanh, tuyệt đối không thể cùng hắnquay về gặp ba mẹ nói ra mọi chuyện, không thể! Thẩm Thiên Vi chưa kịpqua hết đường, đột nhiên cô rùng mình, tiếng kèn xe vang lên khắp nơi. Khi cô ýthức được hành động lỗ mãng của mình, cô hoảng sợ đứng trên đường cái, trơ mắtnhìn phía bên phải một chiếc xe hơi chạy thẳng về phía mình... “Vi Vi!” Một thanh âm hoảng sợvang lên, Thẩm Thiên Vi liền giật mình cô cảm thấy mình bị đẩy ra xa, ngã sấptrên mặt đất! Lúc đó, cô nghĩ là mình sẽ bị thương, thậm chí có thể sẽ chết...Vậy mà, chớp mắt một cái, cô lại phát hiện mình bình yên vô sự. Sau đó, một suy nghĩđáng sợ ập tới, cô thẫn thờ, chậm rãi quay đầu, nhìn vị trí vốn là mình phải nằmđó, hiện tại, lại là người mà cô yêu đến tận xương tủy khắc cốt ghi tâm... Máu từ đầu, từ thân thểhắn chảy ra, nhiễm đỏ xung quanh hắn, giống như là một màn máu diêm dúa đáng sợ,chói mắt mà dữ tợn. Toàn thân Thẩm Thiên Vilạnh lẽo trong nháy mắt, cô cảm thấy hô hấp của mình gần như ngừng lại. Đợi đến khi cô phản ứngkịp, cô giống như phát điên điên, lăn một vòng mà chạy tới bên cạnh hắn, ômthân thể của hắn, phát ra tiếng hét thê lương mà tuyệt vọng: “Thiên Dục!” Đèn đỏ bên ngoài phònggiải phẫu vẫn sáng, mọi người vẫn chờ đợi bên ngoài có tâm trạng vô cùng lo lắng,vợ chồng Dịch Thiên, vợ Đỗ Vịnh Duy - Tống Mật Nhi, tất cả người của Sự Vụ Sở...Tất cả đều đến đông đủ, mặt mỗi người đều không còn một giọt máu. Đặc biệt là An Vịnh Tâmvà Thẩm Tư Kiều, thân thể họ lảo đảo muốn ngã xuống. Đối với bọn họ mà nói, ThẩmThiên Dục là toàn bộ thế giới, không có Thẩm Thiên Dục, đối với bọn họ tuyệt đốilà đả kích trí mệnh. Thời gian từng giây từngphút trôi qua, tất cả mọi người đều cảm thấy một ngày dài như một năm. Nhưng có một người lạikhông như vậy, cô chỉ ngơ ngác ngồi núp ở góc tường, ánh mắt trống rỗng nhìn tớiánh đèn đỏ trước phòng giải phẩu, không biết là đang nghĩ gì. Không biết trải qua baolâu, ánh đèn trước phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt. Tất cả mọi người gầnnhư nín thở, xông về trước cửa phòng mổ, rất nhanh... Một bóng người quen thuộcđi ra từ phòng phẫu thuật, Đỗ Vịnh Duy mệt mỏi vén lên khẩu trang, lộ ra một nụcười yếu ớt: “Phẫu phẫu rất thành công, Thiên Dục không có nguy hiểm đến tánh mạng,chỉ là còn phải hôn mê một thời gian.” “Cám ơn trời đất!” “Ông trời, thật tốtquá...” Đỗ Vịnh Duy vừa dứt lời,một đám phụ nữ liền ôm chồng mình vừa khóc vừa cười giống như biến thành một đứatrẻ. An Vịnh Tâm thở phào nhẹ nhõm lúc này mới phát hiện một bóng dáng mảnh khảnhđang vùi ở góc tường, bà vội vã đi tới, lại phát hiện Thẩm Thiên Vi không ổn lắm,bộ dáng kia có chút quen thuộc, giống như là... đã từng là bà trước đây! Cái ý nghĩ này dọa sợAn Vịnh Tâm, bà vội vã lay người Thẩm Thiên Vi: “Vi Vi, Vi Vi, con đừng hù dọamẹ! Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho mẹ nghe.” Thẩm Tư Kiều nghe tiếngvợ thét lên liền đi tới, ngồi xổm xuống vòng chắc người An Vịnh Tâm, chau mày lại:“Vịnh Tâm, không nên gấp gáp, từ từ đã.” Thẩm Tư Kiều an ủi vợ xong, mới chậmrãi vuốt đầu Thẩm Thiên Vi, nhẹ nhàng nói: “Vi Vi, Thiên Dục đã không sao rồi,hắn được cứu sống rồi! Hơn nữa bây giờ hắn rất cần con, con phải chăm sóc hắn!” Đơn giản chỉ là mấy câunói đã khiến Thẩm Thiên Vi chợt run một cái, cô gần như từ trong mộng tỉnh lại.Cô ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Tư Kiều, giọng nói khàn khàn thô két giốngmột người đàn ông, lầm bầm lầu bầu: “Thiên Dục... Không sao? Hắn cần con?” “Ừ, đúng vậy.” Thẩm TưKiều gật đầu một cái, khẳng định. “Vi Vi, đi xem Thiên Dụccó được không? Cùng mẹ đi xem Thiên Dục...” An Vịnh Tâm thấy Thẩm Thiên Vi khẽnhúc nhích, mới thở phào một cái, dịu dàng khuyên can. Bỗng chốc, từng giọt nướcmắt nóng bỏng từ khóe mắt Thẩm Thiên Vi chảy xuống, từ nức nở, khóc lớn rồi đếngào khóc, khóc đến gần như thở không nổi, cô nhào vào ngực An Vịnh Tâm, tựtrách: “Mẹ, là lỗi của con, đều là con làm hại, là con làm liên lụy tới Thiên Dục!” “Không phải, ngoan,chuyện không liên quan con.” An Vịnh Tâm bật khóc cùng con gái mình. Làm sao bà có thể tráchcon gái mình chứ? Đây tất cả đều là đứa con trai mình tự nguyện. Huống chi, nếunhư không có Thiên Dục, bọn họ đã mất đi Vi Vi rồi, con bé tại sao không hiểu... Hai mẹ con ngồi ôm nhaukhóc nức nở làm mọi người cảm động, bọn họ cũng hiểu nhưng không làm gì được. Thẩm Thiên Dục hôn mê mộtthời gian, lâu hơn so với suy nghĩ của mọi người. Trong khoảng thời giannày, Thẩm Thiên Vi kiên quyết một mình chăm sóc hắn, không cho phép bất cứ aigiúp một tay. Có lẽ chính cô cũng không biết, ham muốn giữ lấy cùng ý muốn bảohộ Thẩm Thiên Dục của cô đã đạt đến giới hạn cao nhất có thể nói đã trở thành mộtloại bệnh hoạn. Nhìn Thẩm Thiên Dục táinhợt yếu ớt nằm trên giường bệnh, lòng Thẩm Thiên Vi vô cùng đau đớn. Cô nhẹ nhàng nằm trênngười hắn, yên lặng rơi lệ, lầm bầm lầu bầu: “Thiên Dục, mau tỉnh lại, mau tỉnhlại có được không? Không cần ngủ nữa, tất cả mọi người thật lo lắng cho em, chịcũng thế.” Mà Thẩm Thiên Dục nằmtrên giường vẫn không nhúc nhích. Điều đó khiến Thẩm Thiên Vi vô cùng lo lắng.Cô khẽ hôn lên tay trắng nõn của hắn: “Chị thề, chị sẽ không bao giờ bỏ rơi emnữa! Là chị ngu ngốc, là chị ích kỷ, chị cho là... Cho là kháng cự lại em nhưthế mới là tốt cho em nhưng chị lại không chú ý đến cảm giác của em! Thiên Dục,chị thật sự yêu em, chị cũng yêu em, yêu đến mức có thể vứt bỏ toàn bộ thế giới!Em có thể tin tưởng chị không? Chị sẽ không trốn tránh, không bao giờ rời xa emnữa... Em nói yêu chị, cưng chiều chị, không để cho chị khổ sở, có đúng không?Em mau tỉnh lại, sau này đến lượt chị cưng chiều em, yêu em! Chị đồng ý với em,trừ em ra, chị tuyệt đối không nhìn người khác, có được không?” Thẩm Thiên Vitha thiết bày tỏ tình cảm của mình nhưng cũng không thể lay tỉnh Thẩm Thiên Dụcđang ngủ mê man, nhưng cô sẽ không bỏ cuộc, cô sẽ kiên trì, mỗi ngày ngồi nóichuyện với hắn, chờ hắn tỉnh lại. Từ khi Thiên Dục bị đụngxe, cô hoàn toàn hiểu được một chuyện. Cái gì là lời đồn đại, cái gì là chị em,cái gì là con gái của tội phạm giết người, cái gì tự ti... Tất cả đều là lờinói suông, buồn cười mà vô căn cứ! Thiên Dục chính là thế giới của cô, chỉ cầnhắn tốt, tất cả đều tốt! Tất cả rối rắm trước kia, đều là do cô mua dây buộcmình, là cô đáng chết. Nếu như không có Thiên Dục thì cô cũng không còn thiết sốngnữa. Một lúc lâu sau, ThẩmThiên Vi mỉm cười chùi sạch nước mắt. Cô không khóc, cô sẽkiên nhẫn chờ Thiên Dục tỉnh lại, cũng tin tưởng hắn nhất định sẽ tỉnh lại thậtnhanh. Đúng như sự hy vọng củaThẩm Thiên Vi, sau khi hôn mê nửa tháng Thẩm Thiên Dục cuối cùng cũng tỉnh lại!Ở trường học nhận được điện thoại thông báo, Thẩm Thiên Vi gần như là dùng hếtsức mình nhanh chóng vọt tới bệnh viện. Trong phòng bệnh của ThẩmThiên Dục có rất nhiều người, tất cả đều đang cùng hắn vui vẻ nói chuyện phiếm,giễu cợt hắn nếu như không tỉnh dậy nữa thì sẽ hóa đá mất! Thẩm Thiên Vi thở hồnghộc đứng ở cửa phòng bệnh, cô thấy người đang ngồi trên giường gầy hơn trước vàcòn có vẻ hơi tái nhợt nhưng lại cười dịu dàng như nước. Đó chính là Thẩm ThiênDục, vành mắt của cô lập tức ửng hồng lên. Hắn tỉnh, thật sự tỉnhrồi! Đang lúc mọi người cườinói vui vẻ, cô đi về phía Thẩm Thiên Dục, nhưng lại không biết nên nói cái gì,cô có thật nhiều điều muốn nói với hắn, rồi lại không biết mở miệng bắt đầu từđâu... Bầu không khí có chútcăng thẵng, lúng túng. Người ngồi trên giường cuối cùng cũng nhìn đến ThẩmThiên Vi, hắn dùng ánh mắt hờ hững lạnh lùng trước đây chưa từng có tò mò dòxét cô, sau đó lại làm tất cả mọi người khiếp sợ khi hắn nói: “Chị là ai?” Chị là ai? Đây là một ma chú ác độc,chỉ ba chữ, lại phá hủy tất cả niềm tin có thể bắt đầu sống lại của Thẩm ThiênVi! Hắn rõ ràng nhớ mọi người, lại chỉ quên mình cô. Chị là ai? Cô đột nhiên cảm thấy tấtcả mọi thứ xung quanh đều là một mảnh đen tối, trên mặt đất rộng lớn như thế lạiâm u chỉ có một mình cô, cô bị hơi thở lạnh lẽo bao vây, cảm giác này quả thậtsống không bằng chết, giờ phút này, cô lại không biết... Cô là ai. Bảy năm sau. Đài Bắc. “Cô giáo Thẩm, cô giáoThẩm, Đồng Đồng khi dễ con! Ô ô...” Một giọng nói non nớt yếu đuối vang lên,sau đó một cô gái mập nhỏ đáng yêu chạy từ nơi vui chơi của nhà trẻ vọt tới bêncạnh giàn hoa Thanh Đằng. Ở giàn hoa Thanh Đằng, cómột cô gái xinh đẹp trầm tĩnh đang ngồi đó, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu rọitrên người cô. Theo lý mà nói, đây làmột phong cảnh ấm áp, mà cô, rõ ràng cười nhưng lại không cảm thấy một chút ấmáp nào, đó là cảm giác cô đơn lạnh lùng. Nhưng đứa bé không cónhạy cảm như thế, nó chỉ là cảm thấy cô giáo Thẩm rất đẹp, rất dịu dàng, cô béúp sấp trên người cô giáo làm nũng khóc: “Đồng Đồng lấy món đồ chơi của con,không trả cho con, hắn là tên khốn kiếp!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]