🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đêm ấy ta trằn trọc khó ngủ, lời của phụ thân cứ vang lên trong đầu ta hết lần này đến lần khác.

Ta không muốn nhìn thấy Mạnh Lương Thần mang dáng vẻ buồn bã, mất đi ý chí. Càng không muốn thấy hắn vì trở thành Thái tử mà ép mình giữ bộ dáng nghiêm cẩn, tuân thủ quy củ.

Ta yêu thích hắn chính vì hắn sống không ràng buộc, luôn làm theo ý nguyện của trái tim.

Nếu để hắn vì ta mà trở thành thứ "giả nhân giả nghĩa" mà hắn ghét bỏ, ta không thể làm được.

Chỉ vài ngày sau, Mạnh Lương Thần đã chủ động đến tìm ta.

Hắn cưỡi trên lưng Xích Ảnh Mã, nói muốn đưa ta ra ngoại ô câu cá mùa đông.

"Khi ở biên cương, mặt hồ đóng băng, nhưng dưới lớp băng vẫn có cá sống. Chúng ta khoét lỗ trên băng để câu cá, nuôi chơi giải trí." Vừa nói, hắn vừa dùng dụng cụ để đục băng.

Ta dắt Xích Ảnh Mã đứng bên cạnh, trong lòng hơi bất an, cứ cảm thấy hắn có điều muốn nói với ta.

"Những con cá mùa đông thì lười biếng, chỉ biết bơi theo đàn, thấy mồi là lao tới. Nhưng ta là con cá mùa hè, nếu cắn câu, đó là vì ta đã nhận ra đó chính là cái móc câu dành cho ta."

Mạnh Lương Thần đục xong lỗ băng, dựng cần câu, sau đó đỡ ta đi ra mặt băng.

"Lam nhi, hôm qua phụ thân ngươi vào cung gặp phụ hoàng. Họ đã nói rất nhiều, ta đứng ngoài thư phòng nghe hết rồi.”

"Ta, Mạnh Lương Thần, nhận định là ngươi, Chương Lam Hâm. Dù đó là cái móc câu sáng loáng, ta cũng cam lòng bị câu, cam lòng ở lại hoàng cung cả đời."

Nói rồi, hắn nắm lấy tay ta, giọng càng thêm dịu dàng:



"Huống hồ, ở bên cạnh ngươi, ta không phải là con thú bị nhốt. Cái bể nước tuy nhỏ, nhưng chỉ cần có ngươi, đối với ta chính là hồ nước rộng lớn ngàn dặm."

Ta chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày nghe được từ Mạnh Lương Thần những lời như thế này.

Đúng lúc ấy, cần câu động đậy, cá đã cắn câu.

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, nói: "Đi thôi, chúng ta đến gặp phụ thân. Con cá này, chưa chắc đã phải nuôi trong bể nước."

Khi ta và Mạnh Lương Thần về đến phủ, phụ thân đã được truyền triệu vào cung.

Chúng ta vội vàng đuổi theo, đến nơi thì thấy Hoàng đế đang trò chuyện với phụ thân trong thư phòng, bên cạnh là Mạnh Lương Châu và Mạnh Lương Trạch với sắc mặt nặng nề.

"Lam Hâm, là con gái của Chương gia, con phải hiểu rằng, sự tồn vong của quốc gia quan trọng hơn chuyện tình cảm cá nhân. Con hiểu không?" Vừa thấy ta và Mạnh Lương Thần cùng bước vào, phụ thân liền nói thẳng.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Mạnh Lương Thần sốt ruột hỏi.

Phụ thân thở dài, thấp giọng đáp: "Các chư hầu xung quanh lại liên kết với nhau, bất ngờ tấn công Đại Lương. Hiện tại Đại Lương đang bị công kích từ cả phía Nam lẫn phía Bắc. Biên ải đã có tin cấp báo, ba thành trì đã thất thủ."

"Vậy để con lập tức trở về Bắc cương, dẫn quân chống giặc. Với thân phận Hoàng tử, con nhất định có thể cổ vũ sĩ khí của binh lính." Mạnh Lương Thần đề xuất.

Hoàng bá bá gật đầu: "Con nhất định phải đi. Hãy quay lại Bắc cương, cùng Triệu Đại Tướng quân kháng địch. Còn trẫm, sẽ thân chinh dẫn quân xuống phía Nam, đối phó với các chư hầu ở phía Nam."

"Hoàng bá bá thân chinh sao? Không thể để các Hoàng tử khác thay thế sao?" Ta không nhịn được hỏi.

Hoàng bá bá lắc đầu: "Lương Thần đã là Phó tướng ở Bắc cương, khi công khai thân phận Hoàng tử, có thể nâng cao sĩ khí binh lính. Nhưng phía Nam liên tiếp thất bại trong hai ngày, tinh thần quân đội đang suy sụp. Các Hoàng tử khác không có uy tín trong quân, khó lòng thuyết phục được họ. Chỉ có trẫm tự mình đi, mới có thể vực dậy tinh thần mà giành chiến thắng."

Ta nhìn sắc mặt nặng nề của phụ thân, biết rằng đây là phương án tốt nhất hiện tại.



"Hoàng thượng thân chinh, cần có một Hoàng tử giám quốc. Lương Châu là Hoàng trưởng tử, lại từng giám quốc trước đây, được triều thần khen ngợi. Lần này cũng phải để Lương Châu giám quốc." Phụ thân tiếp lời, "Chuyến đi này khó tránh khỏi bất trắc, quốc gia không thể một ngày không có vua."

Nói xong, phụ thân nhìn ta.

Mạnh Lương Thần và Mạnh Lương Châu đồng loạt quay sang nhìn ta.

Ta hoàn toàn hiểu.

Quốc gia không thể một ngày không vua. Để tránh trường hợp Hoàng đế gặp chuyện không may, Hoàng tử tranh đoạt ngôi vị, cần phải lập Thái tử trước khi xuất chinh.

Mạnh Lương Châu là Hoàng trưởng tử, lần này hắn sẽ ở lại kinh thành giám quốc. Nếu Hoàng đế xảy ra chuyện, chỉ có hắn là người có thể thuận lợi tiếp quản triều đình.

"Lam Hâm, Thái tử cần có sự ủng hộ của Chương gia, mới có thể khiến triều thần tâm phục khẩu phục, giảm thiểu tối đa thương vong do tranh đoạt." Phụ thân nhẹ giọng nói.

Ta cứng đờ quay người nhìn Mạnh Lương Thần. Đôi mắt hắn đỏ rực, cắn chặt môi, không nói một lời.

Ta nhắm mắt lại, nhưng không thể ngăn được nước mắt rơi xuống.

Tim đau nhói, như bị bóp nghẹt, nhưng ta chẳng thể làm gì khác.

Đây là ta, là sự lựa chọn duy nhất mà Chương gia hiện tại có. Không còn cách nào khác.

Ta được phong làm Linh Dục Quận chúa, được ban hôn với Thái tử Mạnh Lương Châu, sau khi tròn mười sáu tuổi sẽ chọn ngày thành thân.

Hoàng đế dẫn quân xuống phía Nam, phụ thân ta vì lo lắng nên cũng đi theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.