Mạnh Lương Thần dẫn quân về phương Bắc, ta đứng trên thành lầu nhìn hắn khoác chiến giáp, phong thái ngút trời, lòng đau như cắt, nước mắt rơi mãi trong tim.
Mỗi ngày, ta đều lên chùa lễ Phật, sao chép kinh văn, cầu nguyện cho họ được bình an.
Sau khi được lập làm Thái tử, Mạnh Lương Châu mỗi ngày chỉ ngủ hai canh giờ, vùi mình trong núi tấu chương để trị quốc.
Ta chưa từng đến gặp hắn, dù chỉ một lần. Trước đây, ta nghĩ cưới ai cũng vậy, nhưng giờ ta mới hiểu, khi trong lòng đã có người để ý, những người khác đối với ta chẳng khác nào cỏ cây.
Chỉ là, dù ta không cam lòng, hắn cũng chẳng mấy nhiệt tình, nhưng có một người lại nhiệt tâm hơn chúng ta, đó là mẫu thân của hắn – Đức phi.
Đức phi vốn là cung nữ trong cung, vì nhan sắc mà được Tiên đế ban cho Hoàng đế khi người còn là một Vương gia, sau khi sinh trưởng tử thì được phong làm Quý thiếp. Khi Hoàng đế đăng cơ, Mạnh Lương Châu trở thành Hoàng trưởng tử, bà cũng thuận lý thành chương trở thành Đức phi, địa vị trong cung chỉ dưới Hoàng hậu và Quý phi.
Khác với Quý phi được nuông chiều từ nhỏ, Đức phi không quan tâm con trai mình nghĩ gì, bà chỉ coi quyền lực và địa vị là tất cả.
Khi ta đang chơi cờ trong cung của Quý phi, Đức phi sai người mời ta đến ngồi chơi.
Bà dùng trà Long Tỉnh trước mưa và bánh hoa mai tiếp đãi:
"Chương gia các ngươi cái gì cũng có, tất nhiên quen ăn sơn hào hải vị. Nhưng loại bánh hoa mai này lại cực kỳ tốn công. Phải hái những đóa mai hồng nở đầu tiên sau khi tuyết tan, nghiền nát rồi hấp cách thủy. Một cây mai cũng chỉ thu được một bát tinh hoa, mà một bát này chỉ làm được một đĩa bánh nhỏ như thế này thôi. Lam nhi, nếm thử đi."
Ta ăn một miếng, ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ của hoa mai, cố gắng mỉm cười: "Tạ ơn nương nương, bánh rất ngon."
Nhưng trong lòng lại thấy nặng nề.
Lúc nãy Quý phi chỉ uống trà trắng bình thường, bà cười gượng gạo:
"Thần nhi và bệ hạ đang ở biên ải, đã mười ngày vẫn chưa chiếm được ưu thế. Xem ra trận chiến này còn kéo dài. Mùa đông lương thảo và y phục tiêu hao cực lớn, cung đình phải tiết kiệm thì tướng sĩ mới đủ ăn, đủ mặc."
Ta không nhịn được, buột miệng nói: "Chỉ là, một cây mai này cũng đáng giá cả nghìn lượng bạc, ăn một lần là hết."
Đức phi nghe vậy lại cười: "Lam nhi, con là nữ nhi độc nhất của Chương gia, nghìn lượng bạc có đáng gì. Sau này khi con trở thành Thái tử phi, tương lai là Hoàng hậu, dẫu là một đĩa trái cây đáng giá vạn lượng hoàng kim, con cũng ăn được, gánh được."
Bà nghĩ dùng tiền bạc là có thể lấy lòng ta, nhưng lại không hiểu lòng lo lắng cho Hoàng đế khổ chiến mùa đông, không thương tiếc những tướng sĩ đổ m.á.u ngoài sa trường.
Bà chỉ muốn lấy lòng ta, để con trai bà thuận lợi lên ngôi.
Chỉ tiếc rằng, ta, Chương Lam Hâm, từ trước đến nay chưa từng đi theo khuôn phép.
Giấc mơ ấy, ta có thể để bà mơ thêm một chút nữa.
Gần đến cuối năm, trong cung hoàn toàn không có vẻ náo nhiệt như những năm trước.
Trận chiến này đã kéo dài hơn một tháng, dù miễn cưỡng giữ được các thành trì hiện tại, nhưng những thành đã mất vẫn chưa giành lại được.
Mạnh Lương Châu gầy đi trông thấy, Hoàng hậu và Quý phi mỗi ngày đều bận rộn cắt giảm chi tiêu trong cung để gom tiền hỗ trợ tiền tuyến. Chỉ có Đức phi vẫn ung dung giữ dáng vẻ của một mẫu phi Thái tử.
"Nương nương, Quận chúa, các người cũng không cần lo lắng đến vậy. Mùa đông ở biên ải dễ thủ khó công là chuyện thường. Chờ đến mùa xuân, chúng ta chỉ cần đợi bệ hạ khải hoàn trở về thôi." Đức phi nhàn nhã uống trà nói.
Hoàng hậu liếc bà một cái: "Bắc cương có Triệu Đại tướng quân và Thần nhi trấn giữ, họ thiện chiến, tất nhiên không phải lo. Nhưng Nam cương trời đông giá lạnh, xuân đến thì ẩm thấp, quân địch lại cưỡi voi tác chiến. Ngựa của chúng ta còn chưa ra trận đã bị kinh hãi. Bệ hạ cả ngày vì chuyện này mà lo nghĩ, vậy mà ngươi lại nghĩ chỉ cần chờ đợi vài ngày là xong?"
Đức phi hiện tại rất không phục Hoàng hậu, nghe vậy liền quay mặt đi không đáp.
"Huống hồ, trận chiến càng kéo dài, nhu cầu lương thực và binh khí càng lớn, mà những thứ đó đều cần tiền. Ngươi uống trà Long Tỉnh trước mưa, cũng nên dừng lại rồi đấy."
Nghe đến đây, Đức phi quay đầu lại, phản bác: "Hoàng hậu nương nương đây là ghen tỵ vì Châu nhi đã thành Thái tử, lấy danh nghĩa cắt giảm chi tiêu để chèn ép ta. Nương nương không cần phải ghen tỵ, sớm muộn gì người cũng là Hoàng Thái hậu thôi."
Ta nhấc chén trà lên uống một ngụm, mỉm cười nói: "Đức phi nương nương nói rất đúng. Dù ai làm Thái tử, Hoàng hậu nương nương cũng sẽ là Hoàng thái hậu, vậy hà tất phải ghen tỵ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]