🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mạnh Lương Thần rời kinh thành bốn năm, lần này khó khăn lắm mới trở về. Quý phi ôm chặt lấy hắn không buông, nói gì cũng muốn hắn ở lại qua năm mới. Nhưng nước mắt của Quý phi lại chẳng có chút tác dụng nào với Mạnh Lương Thần.

"Năm sau là lễ cập kê của ta, ta muốn thấy Lương Thần ca ca." Ta ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng đã nói ra điều này.

Mạnh Lương Thần nhìn ta một cái, tiến sát lại, cười hỏi: "Ngươi gọi ta là Lương Thần ca ca?"

Ta gật đầu.

"Được, lễ cập kê của tiểu nha đầu mà chỉ có cái tên giả nhân giả nghĩa như Mạnh Lương Châu tham dự thì thật là nhàm chán. Ta nhất định ở lại, giúp ngươi tổ chức thật náo nhiệt."

Thế là mùa đông năm ấy, Mạnh Lương Thần bận rộn với một việc – chuẩn bị lễ cập kê cho ta.

Quý phi kéo tay ta, cười không ngậm được miệng: "Cập kê rồi, nhất định phải xin bệ hạ ban hôn. Nếu không, cả đời này chẳng ai trị nổi Thần nhi."

Ban hôn sao? Đây là lần đầu tiên trong đời, ta có suy nghĩ muốn chống lại ý nguyện của phụ thân.

Ta hẹn Mạnh Lương Thần đến Tuyết Lạc Hiên nghe hát, chuẩn bị sẵn hạt dẻ nướng đường và mấy miếng sơn trà đông lạnh, còn pha một ấm trà mật táo.

Mạnh Lương Thần ngồi xuống bên mép ghế, kéo tấm chăn lông hươu đắp lên người ta: "Nơi này lạnh thế, ngươi lại cứ thích đến."

Hắn chỉ biết ta từ nhỏ đã thích đến Tuyết Lạc Hiên nghe hát vào mùa đông, nhưng không biết tại sao.

"Khi còn nhỏ, phụ thân bảo ta mang bánh đậu xanh cho Mạnh Lương Châu. Hắn lại chê ta phiền, không mở cửa thư phòng. Ta khóc trên phố dài, ngươi liền dẫn ta tới đây, nói rằng nghe mấy khúc hát sẽ vui hơn nhiều. Đó là lần đầu tiên ta gặp ngươi."



Ta vừa nhai miếng sơn trà đông lạnh, vừa kể.

Mặt Mạnh Lương Thần thoáng ửng đỏ: "Ngươi… vì ta mà thích Tuyết Lạc Hiên sao?"

Ta đưa cho hắn một hạt dẻ đã bóc vỏ: "Trước đây không biết, cứ tưởng Tuyết Lạc Hiên thú vị. Nhưng rõ ràng mùa đông nơi này gió lùa rất lớn, phải đắp chăn dày, nhóm lửa, ôm lò sưởi, uống trà nóng mới dễ chịu, chẳng thú vị chút nào. Giờ mới hiểu, vì lần nào đến đây cũng có ngươi, nên mới thấy vui, mới thấy ấm áp."

Mạnh Lương Thần ngồi cạnh lò sưởi, ánh lửa hắt lên khiến gương mặt hắn càng thêm đỏ bừng.

"Lương Thần ca ca, năm sau lễ cập kê của ta, ngươi có thể tặng ta một món quà lớn không?"

Mạnh Lương Thần gật đầu: "Ngươi muốn gì, ta đều tặng."

"Ta muốn ngươi cầu xin Hoàng bá bá phong tước hiệu cho ngươi. Ta muốn ngươi cưới ta làm chính phi, ngươi có nguyện ý không?

"Nhưng ta nói trước, nếu ngươi cưới ta, cả đời này chỉ được một lòng một dạ với ta. Nam nhân của Chương Lam Hâm ta, không được phép yêu thương bất kỳ ai khác. Dù là Công chúa cao quý hay kỹ nữ danh tiếng, ánh mắt ngươi chỉ được nhìn ta."

Ta quen biết Mạnh Lương Thần hơn mười năm, hắn lúc nào cũng phóng túng, không gò bó.

Nhưng hôm nay, lần đầu tiên ta thấy hắn căng thẳng đến vậy, tay chân luống cuống, mặt đỏ bừng, miệng há ra nhưng không nói nên lời.

Hồi lâu, hắn đột nhiên tiến lại gần, quỳ một gối bên cạnh ta, thấp giọng nói:



"Lam nhi, ta nhất định sẽ khiến lễ cập kê của ngươi trở nên thật rực rỡ. Ta sẽ làm ngươi trở thành nữ tử tự do, phóng khoáng và hạnh phúc nhất dưới gầm trời này."

Hôm đó, ta không ở lại trong cung mà về nhà ngay trong đêm.

Phụ thân ta ngồi trên chiếc ghế vòng do Hoàng đế tặng, im lặng hồi lâu mới chậm rãi mở lời:

"Hâm nhi, con phải hiểu, con gả cho vị Hoàng tử nào, vị đó sẽ là Thái tử, rồi sẽ trở thành Hoàng đế tương lai."

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, khẽ gật đầu: "Nữ nhi hiểu."

Phụ thân thở dài một tiếng:

"Năm xưa, các huynh đệ của bệ hạ tranh đấu đến tàn sát lẫn nhau, bệ hạ vốn chỉ muốn làm một kẻ nhàn vân dã hạc, ấy vậy mà lại bị đẩy lên ngai vị. Ở trên vị trí đó, tất nhiên phải lo cho chức trách, nên người buộc phải trở thành một Hoàng đế tốt, suốt đời tự giam mình trong hoàng cung.”

"Bệ hạ không có đích tử, các Hoàng tử đều được giáo dục để ra sức tranh giành vị trí Thái tử, chỉ trừ Lương Thần. Hắn quen sống tự do, dám nghĩ dám làm, trong các Hoàng tử, hắn là người giống bệ hạ nhất."

Ta hiểu.

Chính vì Lương Thần giống Hoàng bá bá, người nhìn thấy bản thân mình trong hắn, nên người lại càng không muốn lập hắn làm Thái tử. Hoàng bá bá không muốn hắn giống mình, cuối cùng bị trói buộc trong hoàng cung.

"Chúng ta để con thân cận với Lương Châu cũng là vì muốn các huynh đệ của bọn họ giảm bớt tranh đấu. Lập Hoàng trưởng tử làm Thái tử, triều đình sẽ bớt đi nhiều tranh cãi. Nhưng nếu con không muốn, phụ thân cũng không ép.”

"Chỉ là, con nên nói rõ với Lương Thần. Con là con gái duy nhất của Chương gia, trên vai gánh vác không chỉ trách nhiệm của riêng Chương gia. Nếu hắn nguyện vì con mà ở lại trong cung, phụ thân sẽ cầu xin bệ hạ ban hôn cho hai đứa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.