Đây là lần đầu tiên ta thấy Mạnh Lương Thần có biểu cảm như vậy, liền cười bảo: "Sao lại không liên quan? Nếu sau này ta gả cho Lương Châu ca ca, chẳng phải ngươi sẽ phải gọi ta một tiếng Hoàng trưởng tẩu sao?"
Ta ghé sát lại gần hắn, mỉm cười nói: "Không sao, chỉ cần ta thích là đủ rồi."
Hắn nhìn ta một cái, sau đó quay đầu đi, giọng dịu dàng:
"Như thế, ngươi sẽ rất mệt.”
"Hắn sẽ không muốn ngươi nhảy nhót, không thích ngươi cười to, mùa đông sẽ không cho ngươi giẫm tuyết, mùa hè cũng không cho ngươi dầm mưa. Ngươi phải sống theo cách của hắn, sẽ rất nhàm chán. Hơn nữa, hắn sẽ không bao giờ nghĩ mọi cách chỉ để chọc ngươi cười."
Nói đến đây, Mạnh Lương Thần cúi đầu xuống.
Ta nâng một chén trà đưa cho hắn, chậm rãi đáp: "Nhưng có rất nhiều chuyện, Chương Lam Hâm của mười tuổi có thể làm, nhưng Chương Lam Hâm của mười lăm tuổi thì không."
Thực ra, chúng ta đều hiểu rõ, không thể mãi sống tùy ý theo ý mình.
Cũng giống như Quý phi, tính cách thẳng thắn, không thích đấu đá, Hoàng đế cũng biết bà thích không khí dân dã. Nhưng không còn cách nào khác, bà là Quý phi có tên trong sách vàng, là mẫu thân của hai vị Hoàng tử. Bà chỉ có thể giữ dáng vẻ đoan trang trước mặt mọi người, và chỉ khi Hoàng đế không ở trong cung, bà mới có thể thỉnh thoảng ra ngoài một chuyến.
Tối hôm đó, gió thổi thật dễ chịu.
Khi tiễn ta về phủ, Mạnh Lương Thần đứng bên xe ngựa, vành mắt đỏ hoe.
Hắn nhìn ta rất lâu, rất lâu, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì.
Hoàng đế sau khi vi hành trở về, Mạnh Lương Thần tự nguyện xin đi theo Triệu Đại tướng quân ra biên ải.
Hoàng đế hiểu rõ tính cách của đứa con trai này, liền cho phép hắn lấy thân phận một binh sĩ bình thường ra biên giới rèn luyện.
Còn ta, theo ý phụ thân, thi thoảng vẫn gặp mặt Mạnh Lương Châu.
Dẫu mỗi lần gặp hắn đều có Lâm Dung Vi bên cạnh, dẫu nàng ta và hắn ngày càng thân mật hơn, nhưng trong lòng ta vẫn không gợn chút sóng nào.
Chớp mắt đã hơn bốn năm trôi qua. Đến mùa đông, Thái hậu nói mùa này buồn tẻ, Hoàng đế liền đưa ta vào cung ở, mỗi ngày trò chuyện với Thái hậu cho khuây khỏa.
Khi trận tuyết đầu tiên rơi, như mọi năm, ta lại đến hí đài.
Kể từ khi Mạnh Lương Thần đi, việc giẫm tuyết mỗi năm đều thiếu đi vài phần thú vị.
Ta cúi đầu lặng lẽ đi đến trước hí đài, chợt thấy trên nền tuyết trắng xóa, đã có một dấu chân.
"Tiểu nha đầu, lần này ngươi thua rồi."
Một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên trên đầu ta.
Ngẩng đầu nhìn lên, trong làn tuyết bay tán loạn, một thiếu niên ngồi trên mái hí đài nhìn xuống ta.
Là Mạnh Lương Thần.
Hắn nhảy xuống, mỉm cười bước tới, còn ta, mũi cay xè, một giọt nước mắt bất giác lăn xuống.
Bốn năm không gặp, hắn đã cao hơn nhiều, dáng người cũng vững chãi hơn trước, chỉ là không còn vẻ trắng trẻo năm nào.
"Chỉ thua một lần thôi mà, có cần phải khóc không? Ta thua ngươi bao nhiêu lần, nhưng có bao giờ khóc đâu."
Nghe vậy, ta không nhịn được cười, khẽ đ.ấ.m hắn một cái.
Hắn cười, nói: "Chậc chậc, lực tay ngươi không bằng trước rồi. Trong trí nhớ của ta, Chương Lam Hâm xuất quyền là phải nhanh, chuẩn, mạnh cơ mà."
Ta cười, lại đánh hắn thêm một cái, lần này dùng nhiều sức hơn. Hắn hài lòng gật đầu: "Đúng rồi, đây mới là Chương Lam Hâm."
Chút đùa giỡn này khiến ta như trở lại bốn năm trước, cảm giác mọi thứ vẫn chẳng thay đổi gì.
"Không phải nói sau Tết mới về sao?"
Mạnh Lương Thần cười đầy tự hào: "Ai bảo lần này ta lập được đại công, được thăng làm Phó tướng trẻ nhất trong quân đội ở biên cương. Triệu Đại tướng quân đặc biệt cho phép ta về kinh sớm."
Nghe vậy, nước mắt ta không kiềm được mà tuôn trào.
Hắn chưa từng để lộ thân phận, chỉ trong bốn năm từ một binh sĩ bình thường leo lên chức Phó tướng, không biết đã trải qua bao nhiêu gian khổ.
Từ một Hoàng tử cao cao tại thượng, mọi điều như ý, giờ đây trong ánh mắt hắn đều in hằn dấu vết của gió sương Tây Bắc.
Thấy ta khóc dữ dội, hắn vừa lau nước mắt cho ta, vừa dỗ dành: "Muốn xem kịch không? Kịch rối bóng ở biên cương, kinh thành chắc chắn chưa từng thấy."
Thế là hai chúng ta lại như trước đây, cùng nhau co ro trong Tuyết Lạc Hiên xem kịch.
Thấy ta chăm chú đến mê mẩn, hắn cười mãn nguyện: "Ta cố ý đưa thầy làm kịch rối bóng từ biên cương về, ta biết chắc chắn ngươi sẽ thích."
Ta ôm lò sưởi gật đầu liên tục: "Thích, thích lắm. Còn mang gì về cho ta nữa không?"
Mạnh Lương Thần mở một chiếc hộp nhỏ:
"Đây là đôi bông tai ngọc bích, cùng bộ với cây trâm ta tặng ngươi trước đây."
"Đây là chiếc trâm cài tóc quấn kim tuyến."
"Đây là vòng tay ngọc dương chi."
"Đây là cây trâm cài hình hoa cúc xanh, ta mất trọn một năm mới làm xong, may mà kịp trước khi về kinh."
Từng món được hắn lần lượt lấy ra, rồi hắn đưa một chiếc gương, tháo trang sức cũ của ta, cài chiếc trâm quấn kim tuyến và trâm hoa cúc xanh lên tóc ta.
"Tiểu nha đầu, quà sinh thần thiếu ngươi bốn năm qua, giờ ta đã bù đủ rồi nhé."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]