Trời còn chưa tối hẳn, gió lạnh thấu xương thổi qua, Lâm Vãn ngồi ở ngoài sân, muốn bình tĩnh lại, vậy mà tâm trạng cô lại không vui vẻ lên chút nào, còn cả có xu hướng tự ngược bản thân.
Cô ngẩng đầu muốn khống chế nước mắt của mình, không muốn để ý rơi xuống, đôi mắt cô đỏ bừng, cổ họng nghẹn ngào.
Đúng lúc này, ở đằng xa có tiếng còi vang lên.
Lâm Vãn quay đầu lại, Trần Tích lái xe đi tới chỗ cô.
Anh lái xe rất nhanh, chiếc xe đột nhiên dừng lại trước mặt Lâm Vãn.
Cô không ngờ anh sẽ trở lại, vội vàng hít một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc, che đi buồn bã và thất thố vừa nãy.
“Không phải cậu đi rồi ư? Sao lại quay về?” Cô cố gắng giả vờ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn xen lẫn buồn tủi.
“Bên đối tác hẹn lúc khác, mấy ngày sau mới phải đi, thế nên tôi ở lại Lật Thành.” Trần Tích thản nhiên đáp.
Thật ra anh đi chưa xa lắm, cứ nghĩ mãi tới vẻ mặt cô đơn của Lâm Vãn, cảm thấy có chỗ không đúng.
Lúc trước vẫn còn vui vẻ bình thường, sau khi Chu Đường gọi tới, cô như thay đổi thành một người khác, đột nhiên kéo dài khoảng cách với anh.
Anh năm lần bảy lượt muốn lại gần cô nhưng cũng vô dụng, lúc đấy đột nhiên đối tác gọi tới nên anh đành về trước.
Anh nghĩ chắc chắn Chu Đường nói gì với Lâm Vãn nên cô mới thế, vì anh biết chắc chắn không phải do anh nhận cuộc gọi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-gio-biet/1982816/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.