Lâm Vãn chui vào ổ chăn, lát sau thì Trần Tích gửi tin nhắn tới, anh vừa về tới nhà:
【Ngủ ngon nhé bạn gái.】
【Ai là bạn gái anh? 】
【Sao, lật mặt không nhận người à?】
【Anh có tỏ tình đâu.】
Thôi được rồi, anh cũng chưa tỏ tình chính thức với cô.
Trong biệt thự, Trần Tích ngồi trên sô pha, khẽ mỉm cười.
Anh không còn cô đơn như ngày xưa nữa.
Sáng hôm sau, Lâm Vãn đang ngủ ngon thì bị Dương Quyên gọi dậy.
“Tiểu Vãn, mau dậy đi, sắp trưa rồi đấy mà còn ngủ hả? Con lớn tướng rồi đấy.”
“Mặt trời lên cao là việc của mặt trời, liên quan gì tới con đâu.” Lâm Vãn trở người, lấy chăn che đầu lại.
“Đừng nói nhảm nữa, dậy nhanh cho mẹ.” Dương Quyên đứng ngoài cửa không hề nhún nhường.
“Ôi mẹ ơi, hôm nay không phải đi chúc Tết mà, dậy sớm làm gì chứ?” Lâm Vãn vẫn còn ngái ngủ, cô ngồi dậy, ai oán đi ra sô pha ngồi.
Dương Quyên bối rối bảo: “Đi rửa mặt rửa mũi đi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Mới sáng sớm mà mẹ vội vàng gì thế?” Lâm Vãn tỉnh ngủ, thấy hôm nay mẹ cô hơi lạ.
“Không phải hôm qua Trần Tích bảo ở lại Lật Thành mấy ngày à? Thằng bé ăn Tết một mình, con gọi bảo nó sang đây ăn cơm đi.”
Hóa ra là thế.
“Con không gọi đâu, mẹ nhiệt tình thế.” Lâm Vãn nhớ lại chuyện tối qua, cô xấu hổ không thôi, kiên quyết không gọi cho anh.
Dương Quyên thấy cô không chịu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-gio-biet/1982820/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.