Hai người đi dạo 2 giờ, lúc về tới nhà tổ, Trần Tích bị dì Lâm Vãn kéo đi chơi mạt chược cho đủ quân số.
Mỗi lần đến Tết, đàn ông con trai hay đánh bài, còn phụ nữ con gái sẽ đi nấu nướng tiếp khách, làm mọi việc xong xuôi thì mới có thời gian chơi mấy ván.
Từ xưa tới nay Lâm Vãn không thích chơi mạt chược, có lẽ cũng do từ bé cô không thích tính toán, không thích những con số, não cô từ chối tiếp nhận mấy thứ này.
Cô chưa từng thấy Trần Tích chơi mạt chược bao giờ, thế nên hơi tò mò, mà ngồi chơi một mình cũng chán nên ngồi cạnh anh.
Cô không phải là người Lật Thành đủ tiêu chuẩn, ở chỗ cô ở, cứ cách mấy mét lại có bàn trà và người chơi mạt chược, nhưng cô còn không hiểu trò này chơi như thế nào, cho nên mỗi lần về quê ăn Tết cô chẳng hoà nhập với không khí gì cả.
Nhà dì cô không có máy xào bài, hoàn toàn đều dựa bằng tay, mang hơi thở xưa cũ.
Cho nên lúc cô ngồi đấy, không xem ván bài này thế nào mà chỉ nhìn người ngồi cạnh.
Ánh nắng mùa xuân chan hòa ấm áp làm người ta cảm thấy vui vẻ dễ chịu.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tay Trần Tích mảnh khảnh, đường gân rõ ràng, không có tí mỡ thừa nào, ngón tay thon dài xào quân bài trên bàn, cực kì thu hút.
Động tác không nhanh cũng không chậm, không biết là vì ở đây là nông thôn hay vì ở nơi xa lạ, gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-gio-biet/1982812/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.