Lâm Vãn nhìn chằm chằm bóng người trong sân, đầu cô trống rỗng, không tin nổi.
Dáng người cân đối cao ráo không chê vào đâu được, khí chất lạnh lùng chớ gần, cực kì nổi bật.
Trước kia cô chỉ thấy Trần Tích mặc áo vest giày da, không thấy anh mặc quần áo bình thường.
Trần Tích mặc nguyên cả cây đen, áo khoác dày màu đen, quần đen, giày sneaker màu đen nốt.
Trông không hợp với cảnh vật chút nào.
Trần Tích nghe thấy tiếng ngoài cổng, còn cò tiếng chào hỏi ồn ã, anh quay đầu lại, gương mặt đẹp trai không góc chết, đôi mắt hút hồn làm người ta không thể rời mắt.
“Trần Tích, sao cậu lại ở đây?” Lâm Vãn ngẩn người, hỏi.
Hôm mùng 1 mùng 2 cô và anh không gặp nhau, Lâm Vãn cũng không biết anh bận rộn cái gì, cô không ngờ anh sẽ xuất hiện ở đây.
Lúc nào Trần Tích cũng tạo bất ngờ cho cô.
Lâm Vãn vui mừng nhưng lại hơi tức giận.
Không biết có phải vì ảo giác của cô hay không, lúc Trần Tích nhìn thấy cô, anh hơi thất thần, vài giây sau mới bình tĩnh lại, cong môi đáp: “Tới chúc Tết thôi, cậu nghĩ sao?”
Dì nhỏ nấu cơm trong bếp, nghe thấy tiếng nhà Lâm Vãn tới, bà không cởi tạp dề, chạy ra sân chào hỏi mọi người, đúng lúc nghe thấy Lâm Vãn hỏi câu kia, bà trách: “Tiểu Vãn, sao cháu lại nói thế, Trần tổng là khách quý nhà mình, cháu phải nể mặt dì, đừng gọi cả tên người ta như thế chứ?”
Lâm Vãn cười trừ, giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-gio-biet/1982808/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.