Sáng hôm sau, Chu Phù bị đánh thức trong tiếng pháo, lúc tỉnh lại, Trần Kỵ đã không còn ở bên cạnh.
Trước khi người đàn ông rời đi, dùng chăn bọc cô thật chặt, giờ phút này còn buồn ngủ, vẻ mặt vẫn còn mơ hồ.
Căn nhà cũ cách âm bình thường, trong phòng ăn dưới lầu, tiếng nói chuyện của Trần Kỵ và bà nội Tô Tú Thanh còn có thể loáng thoáng xuyên qua khe hở sàn gỗ, truyền vào lỗ tai Chu Phù.
Tô Tú Thanh: “Này, thằng nhóc kia, để đũa xuống, không biết chờ Chúc Chúc à? Chờ Chúc Chúc cùng ăn.”
Chu Phù không nghe thấy Trần Kỵ trả lời, lại nghe Tô Tú Thanh nghi hoặc hỏi anh: “Chúc Chúc đâu con?”
Có lẽ Trần Kỵ đang ăn, giọng nói có chút mơ hồ, chỉ đơn giản đáp hai chữ: “Không kêu.”
Rất nhanh, phía dưới truyền đến tiếng Tô Tú Thanh giáo dục anh: “Con bị sao vậy? Lúc nhỏ còn biết yêu thương người ta, mỗi ngày dậy sớm làm bữa sáng cho Chúc Chúc, nhìn chằm chằm con bé ăn. Bây giờ lớn rồi, thật vất vả mới dẫn người về nhà được, ngược lại con mặc kệ con bé sao?”
“A Kỵ, con như vậy không được, cô gái nhỏ người ta chịu theo con, con phải đối tốt với con bé, phải yêu con bé, không phải ở bên nhau rồi thì không biết quý trọng.”
“Sao con có thể không yêu cô ấy chứ?” Trần Kỵ thấp giọng cười ra tiếng, “Cô ấy còn ngủ nên con không nỡ kêu. Hơn nữa, bữa sáng của cô gái này luôn luôn là con làm, miệng kén ăn, lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-em-thoi/3515112/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.